Nhìn bộ dạng của hắn, tôi thật sự rất muốn trả lời hắn: Sorry, sir, thật sự là tôi không biết.
“Phải không? À, được rồi, sẽ không có lần sau.” Tôi cười với hắn, chỉ sợ là nhìn tôi tươi cười thì hắn càng giận.
Quả nhiên, tay hắn đánh vào cái mặt bàn đáng thương của tôi, tôi tin chắc một trăm phần trăm trên mặt bàn tuyệt đối sẽ có vết nứt, may mà không phải là nhãn hiệu Hoàng Hoa Lê (*) quý báu gì, nếu không tôi đã đau lòng hộ hắn rồi.
(*) Hoàng Hoa Lê: Nhãn hiệu đồ gỗ gia dụng nổi tiếng của TQ.
“Thượng Quan Lăng nàng muốn chết đến như vậy sao?!”
“Bệ hạ minh giám, ta chẳng qua là phải lựa chọn bỏ qua cái tốt nhất lấy cái tốt thứ hai mà thôi.” Có điều hiện nay tôi không muốn chết, càng không thể chết,“Với lại, có ai lại muốn chết một cách kỳ lạ đâu, người thường đều biết ‘chết tử tế không bằng còn sống’!~~”Đối mặt với người nào đó, đem toàn bộ những suy nghĩ trong lòng hiện ở trên mặt hắn thu hết vào mắt.
Nếu không phải ngài khổ cực dồn ép tôi thì đâu đến mức cá chết lưới rách phải không, bệ hạ?
Lúc này mặt Hiên Viên Tiêu đen lại, tròng mắt vàng oán hận tối tăm nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc sau Hiên Viên đại nhân hắng giọng rồi lại mở miệng: “Vì sao nàng đi tìm Sở Sở? Bây giờ mới tìm người trả lại trong sạch cho nàng thì không phải có chút muộn rồi sao?”
“Ha hả, bệ hạ thật không gì không biết, ta mới từ Sở...bên Sở quý phi về, bệ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578698/quyen-2-chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.