Chương trước
Chương sau
Từ quý phi nhẹ nhàng mà hít một tiếng: “Coi như là ta đã hiểu được, cũng là vô dụng... Không thể kể cùng với bất luận kẻ nào, lại càng không dám nói với ai, liền ngay cả vì cô mà nói nửa câu, một câu cũng không được... Ta liền như vậy bị kìm nén...” Trầm mặc một lát, thanh âm đau thương lại vang lên:“Ta nghĩ nếu ta không tìm người nào đó để nói chắc sẽ nghẹn chết ở trong cung...”
Tôi nở nụ cười, không tiếng động mà nở nụ cười.
“Hiện tại sẽ không nghẹn mà chết?” Tôi hờ hững hỏi.
Từ quý phi ánh mắt đột nhiên trợn tròn, trong mắt mang theo vài phần kinh hãi nhìn tôi.
“Ta chỉ có thể nói, lần này cô có thể giữ toàn mạng hẳn là nên đi vào miếu mà dâng lễ cảm tạ ông trời đi, còn chuyện khác, không nên nghĩ cũng không nên cân nhắc nữa. Việc đấu đá nhau trong cung này không hợp với người như cô, vừa học vừa dùng cũng không phải cách tốt.”Nở nụ cười ảm đạm với cô ta, tôi đứng dậy hướng cửa đi đến, rõ ràng có ý tiễn khách.
Có đôi khi, người ta thật sự biết thỏa mãn, đại nạn không chết không cần thiết phải có hạnh phúc đến cuối đời, nhưng có thể tích được phúc.
Nhìn Từ quý phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tôi ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Hậu cung, là chiến trường không có khói thuốc súng, giết người không thấy máu, nguy cơ tiếp nối, mỗi bước đều là vì sinh tồn. Tranh đấu, tính kế, âm mưu hỗn loạn, máu chảy cứ bày ra trước mắt. Một khắc trước nhìn con của mình giãy dụa giữa sinh tử, giây tiếp theo sẽ bày kế mà đưa người khác vào chỗ chết.
Đây là một tòa thành đỏ rực, rất nhiều người muốn tiến vào, tưởng rằng ở đây chính là thiên đường, nhưng lại không biết trong lòng những người không có cách nào rời đi thì đây chính là a tỳ địa ngục.
Từ quý phi rốt cuộc đứng lên, có chút lay động hướng tôi đi tới, môi hơi mấp máy, mày liễu đã chau lại thành một đoàn:“Ta.... Ta...”
Tôi cười cười:“Không cần giải thích với ta cái gì. Nếu ta đoán đúng, như vậy mời cô nghe theo lời ta khuyên bảo, nếu ta đoán sai, như vậy hãy nhận lời xin lỗi của ta.” Cấp cho cô ta một nụ cười thư thái, nhẹ giọng phun ra ba chữ:“Thật xin lỗi.”
Lúc này, Tiểu Tuyết bưng mâm xa xa đi tới, phát hiện hai người chúng tôi đứng ở trước cửa, cước bộ khựng lại, rồi lại chậm rãi tiếng đến.
Tôi nhìn vào mắt Tiểu Tuyết, phân phó nói:“Tiểu Tuyết, em tiễn Từ quý phi!” Xoay người vào phòng. Cứ đứng mãi ở cửa có gió lùa, tôi chịu không nổi.
......
Đêm khuya nơi lãnh cung, không có ai, không có âm thanh nào, một mảnh tĩnh mịch, trống trải, tịch liêu.
Tôi nằm ở trên giường càng không ngừng trở người, nửa tỉnh nửa mê trong lúc đó, liền ngay cả trong mộng cũng đều hốt hoảng, thật không rõ ràng, giống như bị cách một tầng sa mỏng.
Không phải ác mộng gì, cảnh tượng rất đơn giản, bốn phía đều là màu trắng, màu trắng của tường, màu trắng của đất, lụa trắng chấm đất, theo gió phất phơ, làm cho người ta cảm thấy lười biếng. Tôi không thể khống chế mà chậm rãi tiến về phía trước, đi thật lâu thật lâu, lâu đến tưởng như dài đằng đẵng, không hiểu sao cảm giác khủng hoảng trong lòng lại bắt đầu lan tràn...
Rốt cuộc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lụa trắng, thấy một thân quần áo trắng xa xa đứng ở nơi đó, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Có thể nhìn thấy một người, tại nơi trống vắng này coi như một loại an ủi, vì thế tôi dùng sức mà chạy tới, tới rồi, trước mặt lại giống như bị một tấm thủy tinh trong suốt ngăn cách, vô luận dùng sức thế nào, cũng khó có thể tiến về phía trước, hơn nữa, tôi càng dùng sức, khoảng cách so với lúc nãy lại càng xa.
Người nọ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như một pho tượng tuyết được điêu khắc thành hình người, quần áo màu trắng ngà kéo dài thật dài trên mặt đất, giống như bị tuyết phủ kín, gió thổi qua, nhè nhẹ xoa mặt, nâng tay bắt lấy, là sợi tóc, màu trắng như tuyết....
Bỗng nhiên, người nọ vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bắt gặp một đôi con ngươi, màu bạc thuần túy, nhưng không hề có sức sống, cứ trống rỗng như vậy nhìn tôi...
Tôi không hiểu sao cảm thấy thực sự khó thở, một loại bi thương khó diễn tả bỗng chậm rãi tản ra khắp cơ thể, tràn qua ngực tôi, giống như bị một khối đá lớn đè xuống.
Đột nhiên, máu, nháy mắt máu đỏ sẫm nhiễm hồng bạch y của hắn, nước mắt theo cặp con ngươi màu bạc kia uốn lượn xuống, nhưng lại cũng là màu hồng.
Tôi liều mạng che mũi, nhưng loại mùi vị khiến người ta buồn nôn này như cũ vẫn quấn quanh tôi.
Người nọ là ai? Tiếng rên rỉ mà tôi nghe thấy là gì? Hắn đang khóc? Vì sao tôi lại cảm thấy đau? Hoảng hốt? Rốt cuộc là.....
Chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, càng ngày càng nặng, nặng nề giống như bị rơi xuống luyện ngục không đáy, dùng sức mà giãy dụa, giãy dụa, nhưng cũng là vô tận tối tăm.
Rốt cuộc, mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh đều bị màn đêm bao phủ, nhưng tôi có thể mạnh mẽ hô hấp, trong không khí không có mùi máu tươi, lành lạnh như vậy làm cho tôi cảm thấy thích thú.
Bỗng dưng, tôi ngửi được hơi thở quen thuộc làm người khác an tâm, nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện một bóng đen đứng ở đầu giường, đôi mắt ôn nhu mà có chút khẩn trương nhìn tôi.
Tôi không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, người nọ như trước đứng lặng ở trước mắt, không hề di động dù chỉ một chút.
Tôi hé miệng, khí nóng từ trong miệng tản ra, chậm rãi phun ra hai chữ:“Mạc Ly.” Nhẹ nhàng chậm chạp sợ rằng kinh hãi người trước mắt sẽ chạy mất.
Bóng đen hơi hơi cúi thắt lưng, cặp mắt sáng ngời trong đêm tối mang theo con ngươi ấm áp hơi giương lên.
Hắn nói:“Phải.”
Hắn lại nói:“Mạc Ly đến đây.”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy được hai tròng mắt ẩm ướt, lấy tay sờ sờ, đầu ngón tay, lòng bàn tay đều có chút nước, mặn mặn, vừa đắng, vừa chát.
Tôi thế nhưng lại khóc, khóc trong vô thanh vô thức, im lặng ngay cả chính mình cũng không biết.
Ất trong bóng đêm nhìn tôi, chỉ là nhìn tôi, không có động tác gì khác, không có thay tôi lau đi nước mắt, cũng không có một lời nói an ủi nào cả. Kỳ thật, ánh mắt hắn chính là một loại trấn an.
Loại ánh mắt trước giờ đều ở đây, loại ánh mắt mà mặc kệ như thế nào tôi đều có thể tìm được, loại ánh mắt không có thương tổn mà đầy ấm áp.
Đã từng, hắn là Ất, thuộc hạ của tôi, tôi là công chúa, còn hắn là hộ vệ.
Đã từng, hắn là Thượng Quan Mạc Ly, là vương huynh của tôi, tôi là Bá Nhạc của hắn, hắn là thiên lý mã của tôi.
Hiện tại, tôi là cái gì của hắn?
Vương huynh của tôi? Tôi không phải công chúa thì làm sao hắn có thể là vương huynh của tôi cơ chứ?
“Sao huynh lại tới đây?” Thật lâu sau, tôi hỏi.
Ất mỉm cười, thanh âm như cũ mang theo sự cô đọng, nói: “Ngọc quốc có bệ hạ, có Tô đại nhân, có Tô gia, có Lăng Vô Ưu, Lăng Mạc Thất, trên có đủ loại quan lại, dưới có vạn dân, vì thế, ta tới đây.”
Tôi không tự ý thức được mà nở nụ cười, lập tức lại nhẹ lắc đầu, giả giận nói:“Nói cách khác, Ngọc quốc có thể không có Vĩnh An vương?”
Tôi cùng lắm chỉ là đùa một chút, trong lòng đầy cảm kích, tôi có thể hiểu được ý tứ của Ất, hiểu được hắn là... chân thành. Chính là, tôi không nghĩ tới hắn có thể trả lời thành thật như vậy.
“Phải, Vĩnh An vương đối với đất nước, bé nhỏ không đáng kể.” Đầy bình tĩnh, âm thanh trong trẻo chậm rãi phát ra.
Lòng tôi lộp bộp một chút, rời giường đứng dậy, lúc này trong lòng tôi thật sự có một tia tức giận:“Bé nhỏ không đáng kể?” Vĩnh An vương vì Ngọc quốc tận tâm hết sức, vậy mà lại bé nhỏ không đáng kể? Hắn sao có thể xem thường chính mình?
“Mạc Ly, huynh...”
Tôi vừa mới mở miệng đã bị hắn cắt ngang.
“Ta nói sai lầm rồi, là Mạc Ly của Ngọc quốc, bé nhỏ không đáng kể.”
Bỗng nhiên, tôi giơ lên tay phải, hướng tới mặt trái của Ất.....
“Đối với một ‘quan lại’,chữ ‘quốc’ này rất lớn, nhưng đối với một ‘hạt bụi’, có thể làm cho hắn vài phần kính trọng chính là người không có đem hắn hất ra ngoài mà thôi.”
Tay của tôi rơi xuống, chính là không có dừng lại trên mặt hắn, trống trơn, chỉ có gió theo khe hở luồn qua.
Hắn quỳ xuống.
“Người là công chúa, ta đây chính là Thượng Quan Mạc Ly, là Vĩnh An vương, trung với người, trung với Ngọc quốc, người không phải công chúa, ta đây chính là Mạc Ly, trung với người, vĩnh viễn không chia cắt.”
Con người này, Ất trước đây chưa từng nói nhiều như vậy, hắn luôn luôn nghe theo, không có yêu cầu, ít lời ít tiếng, một câu mấy chữ là nói xong, mà hôm nay, hắn lại nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều dài như vậy, mỗi một chữ đều làm cho tâm người ta xoắn lại.
Trên đời sao lại có thể có một người thuần túy như vậy, thuần túy đến nỗi làm cho người ta không còn mặt mũi sánh vai cùng hắn.
‘Hạt bụi’?
Hắn không phải như vậy.
Hồi lâu sau, tôi nhìn hắn vẫn quỳ trên đất, nói:“Đứng lên đi. Đất lãnh cung rất lạnh.”
Hắn giương mắt nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc, tôi hiểu được hắn không hiểu ánh mắt của tôi. Kỳ thật, ngay cả chính tôi cũng không hiểu được bản thân mình, bị người ta giam lỏng, vô lực phản kích, rất nhanh có thể phải chết, mặc kệ là bệnh mà chết cũng tốt, bị đưa đi hành hình cũng tốt, tóm lại là một kẻ vô dụng sắp chết, cho dù là tính toán như vậy, nhưng tôi vẫn lựa chọn nắm chặt lấy một cọng rơm chủ động đến cứu mạng tôi, biết rõ vô dụng, biết rõ sẽ liên lụy, nhưng tôi vẫn vươn tay ra...
“Mạc Ly, huynh đối với ta là có ân, đại ân, chỉ sợ ta báo không được, huynh không ngại thì tốt rồi.” Tôi nói như thế.
Ất nở nụ cười, tươi cười ngưng lại nơi khóe mắt, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Hắn đứng lên, vạt áo màu lục khẽ lay động, đó là thuộc về Vĩnh An vương, mà hắn lựa chọn rời đi, vậy nên ngay cả quần áo này cũng không còn thuộc về hắn.
“Mạc Ly, quần áo này thực sự thích hợp với huynh.” Tôi không thể kìm được mà nói như vậy.
“Chủ nhân thích, về sau ta sẽ mặc nó.”Ý cười trên môi bị thu lại, thế nhưng khóe mắt vẫn có ý cười nhè nhẹ, nhợt nhạt mà ngưng tại nơi đó, không hề biến mất. 
Tôi sửng sốt, chậm rãi gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.