“Ngươi thân là tể tướng hiển nhiên đặt nhiều tâm tư trong triều đình, vì gia chia sẻ ưu phiền, đừng nghĩ không liên quan chút nào.”
Tương Sở cắn răng oán hận, xoay người đi trước, như một cơn gió đi sát qua người Y Y mà cũng không thèm chào hỏi một câu.
“Ngươi với hắn lại tranh cãi gì?”
Bạch U liếc mắt nhìn Y Y một cái, nói: “Gia có phân phó, ta đi chuẩn bị.”Xoay người liền đi.
Y Y nhìn bóng lưng hắn mà thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, sau đó bước nhanh đến trước Ngự thư phòng, hai gã thị vệ vội vàng mở cửa ra.
***
Mấy ngày trước, Ngọc quốc, Lăng đô.
Hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.
Người ngồi trên cao trong đôi mắt xanh biếc lóe ra lửa giận rét người (*),ánh nhìn tối tăm làm cho người ta sợ hãi.
(*)Nguyên văn là嗜人 nghĩa là “muỗi gây sốt rét (muỗi Anophel).
Trên mặt đất đều là xác ngọc vỡ đầy đất.
Một tờ giấy mỏng đã bị nắm chặt đến nhăn nhúm bị căm hận quăng xuống, rơi bên chân Thượng Quan Mạc Ly.
Thượng Quan Mạc Ly nhìn người ngồi trên cao, sắc mặt Thượng Quan Thiên tái nhợt, nhưng ánh mắt lại thật thê lương, hắn thật khó hiểu phản ứng của Thượng Quan Thiên, vì thế mở miệng hỏi: “Là Kim quốc khiêu khích bệ hạ?”
Tô Tử Chiêm tùy ý ngồi một bên nhàn nhã uống ngụm trà, thản nhiên nhìn trong mắt Thượng Quan Thiên lộ ra vẻ ngoan tuyệt, hờ hững nói: “Bệ hạ sao lại tức giận như thế, Kim quốc không làm gì được Ngọc quốc ta đâu.”
Dựa theo biểu hiện ít ỏi của Thượng Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578694/quyen-2-chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.