Lời nói của Hiên Viên Tiêu khiến ta nhớ tới một người, một vị tiên nhân đã từng thực sự cầm tù ta, giam lỏng ta, Âu Dương Vân.
Khi đó, hắn cũng khoan thai nói, vậy thì ngươi hãy thay Lăng nhi ở lại bên cạnh ta.
Ta căm hận loại mệnh lệnh ôn nhu này.
Ta không phải là nữ chính trong tiểu thuyết!
Cũng không phải loại người hễ trông thấy trai đẹp cường thế nhưng đôi khi trở nên dịu dàng thì sẽ chảy nước miếng!
Ta là một con người, một cô gái chân thật, có tri quan, biết mình yêu thích gì, thích người khác đối tốt với mình, thích được nâng niu, được sủng ái.
Ta thích người khác dùng tấm chân tình từng chút một lặng lẽ cảm hóa trái tim ta, cuối cùng thu phục tình cảm ta.
Vân tiên nhân, có lẽ là người ta có thể yêu nhất khi vừa mới đến nơi này.
Vẻ ngoài tuyệt mỹ, khí chất như tiên, đôi mắt không vương chút tạp niệm trần thế nào.
Đáng tiếc, phương thức biểu đạt sự yêu thích của hắn khó mà tiếp nhận nổi.
Cho nên, để vuột mất.
Có lẽ, có vài người, một khi để vuột mất, sẽ không thể có lại nữa.
“Hiên Viên Tiêu, ngài là bậc đế vương, việc gì nên làm, việc gì nên từ bỏ, chắc ngài hiểu rõ hơn ta.” Ta nhìn bóng lưng hắn, bình tĩnh nói.
Hiên Viên Tiêu dừng bước, nhưng không xoay người lại, dường như hắn suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Đông Phương Cửu có thể nhảy núi vì nàng, ta cũng có thể; hắn đã chết, nhưng ta còn sống.”
Trên cánh tay trái truyền tới cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578662/quyen-2-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.