Dịch: Maroon
Lương Quốc Phượng Dương, ám cung, Kinh Lôi Đường.
Áo đỏ hoa mai trắng, mắt tím tóc bạc. Âu Dương Yến đứng uy nghiêm ở giữa điện, nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người tao nhã, khóe mắt mang theo ý cười tà mị, nhưng khóe môi lại không có một nụ cười nào, cất giọng lạnh nhạt: “Đông Phương Thất rốt cục không kềm chế nổi rồi ư?” Giọng nói trầm thấp, âm điệu nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai lại rất lạnh lùng.
Lôi Minh chầm chậm bước tới, ngước mắt nhìn vị cung chủ cao cao tại thượng, khom người trả lời: “Phải, hắn đã phái người tới báo tin cho Khang Thành Tĩnh, có lẽ trong vòng năm ngày Khang Thành Tĩnh sẽ dẫn binh về đô.”
Âu Dương Yến hơi gật đầu, nói tiếp: “Lôi Minh ngươi cũng đem vài người đi hỗ trợ hắn một chút đi, ha ha, bằng không cái tên Đông Phương Thất đần độn kia e là ngay cả hoàng cung cũng ra không nổi sẽ bị Đông Phương Cửu róc thịt mất.”
Lôi Minh thoáng sửng sốt, hai hàng lông mày rậm cau lại, vội khom người nói: “Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, bản tọa muốn yên tĩnh một mình.”
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.”
Âu Dương Yến quả thực cần yên tĩnh một mình, mọi việc vốn đều rất hoàn hảo, tất cả đều đúng theo kế hoạch, cho dù có một chút chệch hướng, thì cũng không có gì đáng kể. Nhưng hiện tại, nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn đang suy nghĩ mình có nên xuất hiện hay không, có nên y theo kế hoạch đã định dùng thân phận cung chủ ám cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578640/quyen-2-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.