Edit: carmen
Chỉnh dịch: Maroon
Màn đêm vừa buông xuống, bọc hành lý ta còn chưa chuẩn bị xong, chợt nghe bên ngoài thấp thoáng tiếng người xì xầm, nhưng sau một lát bốn bề liền yên tĩnh trở lại.
Ta cảnh giác nhìn Vô Cầu, thằng nhóc nháy mắt liền hiểu ý ta, từ trong ống tay áo lấy ra một gói thuốc bột, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
“Ngươi…… Các ngươi?!” Vô Cầu còn tưởng rằng là bọn thổ phỉ lẻn vào hoàng cung Thương Mân ăn trộm hoặc hành thích, không nghĩ tới……
Hai gã thị vệ đứng nghiêm trang ở ngoài cửa, thấy Vô Cầu, lập tức khom người ôm quyền nói: “Phụng mệnh Đại vương, bảo hộ an toàn ma y!”
“Ờ…… tốt……” Vô Cầu lúng túng cười trừ với hai tên “môn thần” kia, rồi đóng cửa lại, cau mày chạy đến bên cạnh ta, trừng mắt ta một cái, nói: “Giờ thì hay rồi! Chúng ta bị người ta giam lỏng! Lộc Uyển trong ngoài không biết có bao nhiêu thị vệ nữa! Còn muốn chạy, chạy đằng nào cho thoát!”
Ack…… Ta trầm ngâm, hỏi nó: “Thuốc bột chắc là không đủ, đúng không?”
“Vô nghĩa, đã dùng khá nhiều trên người đám cường đạo kia rồi, bây giờ không còn dư mấy……”
“Vậy chúng ta phá vòng vây xông ra? Trước tiên quật ngã mấy tên ngoài cửa, sau đó lại……” Ta cũng biết phương pháp này không thể thực hiện được, nhưng còn có thể làm gì khác bây giờ, ta thì cái gì cũng không biết, Vô Cầu thì chỉ biết hạ độc dạ dược, lúc này binh pháp hình như không có tác dụng gì, thật đúng là xúi quẩy mà.
“Tỷ tưởng bọn họ đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578629/quyen-2-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.