Dịch bởi Maroon
Hoàng cung Ngọc Quốc, Lăng Vân Cung.
Từ phủ của lão gia tử trở về, ta liền ngây ngốc ngồi trong cung điện của mình, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cũng coi như thuận tiện giảm béo luôn. Ta vốn nghĩ rằng, dù tâm tình của mỗ Lăng không vui, giả sử như ta đang thất tình, thì dứt khoát cũng là một kẻ tham ăn tham uống, kết quả, không ngờ, những lúc trong lòng không thoải mái thì cái gì cũng ăn không vô.
Ta tựa người vào một tấm đệm rất dày, rồi lại đờ ra, Thu Nguyệt đứng cách ta không tới năm bước, nhìn ta đờ ra.
Trong điện, hai bọn ta một chủ một bộc, đều là “kẻ đờ đẫn”.
Muốn hỏi vì sao kẻ cùng ta “đờ” ra không phải là Tiểu Phúc Tử to họng nhà ta, mà là Thu Nguyệt trong phủ của lão gia tử, đó là bởi vì ta cảm thấy, nếu như buộc phải tìm một người hầu hạ bên người mình, vậy thì tìm một cô nương vẫn tốt hơn. 「Ta không quen cái kiểu một tên con trai bất kể lúc nào cũng đều đứng như cột nhà bên cạnh, cho dù ta muốn tắm rửa hắn cũng không chịu đi khỏi, cứ cho thái giám thì không tính là “con trai” đi nữa, nhưng chí ít “hắn” cũng đã từng là con trai mà?! Cho nên, ta đã đòi Thu Nguyệt của nhà lão gia tử tới. Đương nhiên, Lăng Vân Cung của ta vẫn do Tiểu Phúc Tử làm chủ, chẳng qua là việc hầu hạ bênh cạnh ta đều giao cho Thu Nguyệt thôi.
Trong khoảng thời gian mà ta đờ ra không được ngắn cho lắm này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578602/quyen-1-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.