Dịch bởi Maroon
Kim Quốc hoàng cung, ngự thư phòng, hoàng hôn dần buông.
Lộc Hải khom người chậm rãi bước vào ngự thư phòng, Hiên Viên Tiêu đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Lộc Hải, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem xét tấu chương trong tay.
“Hoàng Thượng…” Lộc Hải khẽ cất tiếng, mi mắt hơi cụp xuống.
Hiên Viên Tiêu lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn Lộc Hải, trong lòng sáng tỏ, cất tiếng hỏi: “Bên Dực Khôn Cung lại truyền lời tới sao?”
“Dạ…” Lộc Hải gật đầu đáp, “Sở Sở chủ tử muốn cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối…”
Hiên Viên Tiêu khẽ ngẩn ra trong chốc lát, bật cười, nhìn chằm chằm Lộc Hải hỏi: “Lộc Hải, ngươi đi theo trẫm lâu như vậy rồi, trong lòng trẫm nghĩa cái gì, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được chút ít.”
Lộc Hải ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt vàng kim của Hiên Viên Tiêu, vội nói: “Hoàng Thượng, lão nô trăm ngàn lần không dám tùy tiện phỏng đoán thánh ý!”
“Ha ha, giữa ngươi và trẫm không cần như vậy. Trẫm tin ngươi.” Hiên Viên Tiêu buông tấu chương ra, đứng dậy, chậm rãi bước lại chỗ Lộc Hải, lại nói, “Sở Sở là khách của trẫm, ngươi nên phân phó nô tài phía dưới tôn xưng nàng cho đúng. 「Hai tiếng ‘chủ tử’ không thể tùy tiện gọi như vậy, Lộc Hải, ngươi cần phải hiểu rõ chứ?”
Lộc Hải vội quỳ xuống đất, nói: “Dạ, lão nô hiểu rõ. Chỉ là…”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Sở Sở quận chúa theo Hoàng Thượng hồi triều, Hoàng Thượng an bài nàng vào ở Dực Khôn Cung, nhưng Dực Khôn Cung lại thuộc về Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578598/quyen-1-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.