Dịch bởi Maroon
Tô phủ.
Mới vừa vào cửa phủ đã thấy Thu Nguyệt dịu dàng bước về phía bọn ta, nhìn thấy ta nàng đầu tiên là hơi sửng sốt, tiếp theo cúi thấp người thi lễ, ôn nhu nói: “Thu Nguyệt thỉnh an Trưởng công chúa, thỉnh an Vĩnh An Vương.”
Lòng ta chợt lạnh, nhãn lực của nha đầu kia thật tốt, ta ăn mặc MANLY như thế mà nàng cũng có thể nhận ra ta, trời xanh chứng giám, ta tuyệt đối không có nữ cải nam trang theo kiểu ẻo lả giống như trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang đâu đó!
Ho khan một tiếng, trợn tròn hai mắt, ta hỏi: “Thu Nguyệt sao ngươi nhìn ra ta được?!”
Thu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói: “Nô tỳ chỉ biết người có thể khiến Vĩnh An Vương lặng lẽ đi theo sau, ngoại trừ Trưởng công chúa sẽ không sẽ có người thứ hai.” 「Đôi mắt như thu thủy của Thu Nguyệt liếc nhìn sang Ất, sau đó lại đảo trở về trên người ta, rồi nàng nói tiếp, “Hơn nữa, nô tỳ chưa bao giờ gặp qua một vị mỹ thiếu niên tuấn mỹ ‘dị thường’ như vậy.”
Ack… Xem ra ta vẫn chưa đủ thoát tục, vẫn còn rất “đàn bà con gái”?!
“Thu Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta là một Loli, kỳ thực ta có trái tim của Shota (*)! Ha ha! ~” Dứt lời, ta đắc ý khi thấy Thu Nguyệt tròn xoe hai mắt vì không hiểu ta nói cái gì, cố nén nụ cười xấu xa vào trong bụng. Khoát khoát tay với Thu Nguyệt, ta nói: “Biểu ca của ta có ở trong phủ không?”
(*) tiếng Nhật, tiếng Trung là Chính Thái, chỉ những cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578596/quyen-1-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.