Edit: carmen
Chỉnh dịch: Maroon
Vừa đúng lúc này, Mạc Ly đứng ở phía sau, thì thầm vào tai ta: “Tử Chiêm thiếu gia lúc nào cũng thế, công chúa đừng chọc y nổi cáu.” Khẽ thở dài, hắn lại nói tiếp, “Mười bảy tuổi đã đậu thủ khoa, tự nhiên kiêu ngạo thôi.”
Oh, thì ra là thế! Vậy vị anh họ này của ta đúng là một nhân tài đây!
Nhưng mà, đậu Trạng Nguyên rồi tại sao không ra làm quan?
Ta đang tự hỏi, lại nghe lão gia tử tức giận bừng bừng quát: “Tô gia ta sao có thể sinh ra loại nghịch tử không biết cấp bậc lễ nghĩa như ngươi chứ!”
Ta vội vàng mỉm cười kéo cánh tay đang run rẩy vì tức giận của lão gia tử, nói: “Ngoại công ơi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vào triều đi thôi!” Dứt lời, ta「liền kéo lão gia tử đi ra ngoài cửa, nhưng đáng tiếc lão gia tử vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại, vừa đi vừa mắng: “Ngươi là cái thứ cậy tài khinh người! Ngươi cho là ngươi là ai?! Đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?……”
Nhưng Tô Tử Chiêm vẫn đứng thẳng người, vẻ mặt cao ngạo vô cùng, mỉm cười lạnh nhạt, mang theo vài phần trơ tráo: “Ông nội à, ông mới là người nối giáo cho giặc! Phụ tá loại vua ngu đần tàn bạo này là điều sỉ nhục của người đọc sách!”
Lão gia tử sắc mặt nhất thời xanh mét, tức giận tới mức mắt trợn trắng, phỏng chừng nếu trong tay lão gia tử có cây gậy, ta tuyệt đối giữ không nổi lão, ông muốn xông trở lại định đánh chết anh họ Trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578589/quyen-1-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.