(Edit: Sunshine | Vivien Levy)
Nguồn: Blog Sunshine | Vivien Levy trên WordPress hoặc Blog Sunshine | Vivien Levy trên 360 plus
Ta ngoảnh đầu nhìn vào cặp mắt cáo già Vô Ngôn, ước đoán ý nghĩa trong lời nói của lão……
Ah, phải rồi! Ma Y vốn là người Ngôn quốc mà! Chính mình viết ra sao lại có thể quên được chứ, thảo nào mà Hiên Viên Tiêu muốn tới Ngôn quốc thế.
Nhưng vậy hình như không được đúng lắm a, theo như nhân vật mà ta viết thì tên kia đích thị là một kẻ điên ngao du bốn biển. Còn tại sao lại kêu Ma Y chắc chắn là một kẻ điên? Là bởi muốn khiến cho tên kia chữa bệnh so với lên trời còn khó hơn gấp vạn, muốn hắn cứu người thì nhất định phải giải đáp được câu hỏi xảo quyệt mà hắn đề ra, cho dù có trả lời đúng đi chăng nữa hắn cũng chưa chắc đã thèm chữa cho ngươi, còn phải xem tâm trạng của hắn thế nào đã, với lại cứ cho là hắn đồng ý chữa cho ngươi đi, thì trong quá trình điều trị nếu hắn đột nhiên mà thấy khó chịu, rất có thể ngươi sẽ được trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn! Đấy ngươi xem, thế không phải một tên điên thì là gì? À, mà cũng có thể là bệnh thần kinh đó.
“Lỡ đâu Ma Y không hề ở Ngôn quốc.” Ta lắc đầu, thở dài, “Ai biết được hắn lại tới chỗ nào chơi đùa chứ……”
Đôi phượng mâu đen thẫm của Đông Phương Cửu chợt trừng lớn, rồi lại cười yếu ớt nhìn Thượng Quan Lăng, vẻ mặt cố che đậy ý không thể tin được trong đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578563/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.