(Edit: Sunshine | Vivien Levy)
Nguồn: Blog Sunshine | Vivien Levy trên WordPress
Chỉnh sửa: Maroon
Ta bá chiếm tẩm cung của Âu Dương Vân, hắn tạm thời nhượng bộ ngủ ở Ngự thư phòng, cứ như vậy cũng đã ba ngày rồi, mỗi ngày hắn đều đến đây cùng ăn bữa trưa, bữa tối với ta, nhưng hắn một câu cũng không thèm nói, cho dù ta không tiếc mồm mép quấy rầy dụ dỗ hắn, chế giễu hắn, thậm chí còn uy hiếp hắn, hắn đều nhắm mắt làm ngơ, tao nhã thưởng thức rượu ngon cùng cao lương mĩ vị, không đếm xỉa gì đến nhất cử nhất động của ta.
Ta kỳ thực không sao hiểu nổi hắn, nếu hắn đã biết ta không phải Thượng Quan Lăng mà hắn ngày nhớ đêm mong kia, tại sao lại không thả cho ta trở về? Dù cho hắn hận ta, không muốn thả ta về, cũng không cần phải đối đãi với ta như vậy chứ? Ta thực sự hết sức hoang mang.
Ta lại lần nữa ngẩng đầu dán mắt vào hắn, nhìn hết sức chăm chú, muốn hắn có thể cảm nhận được chút tia nóng từ ánh mắt ta bắn ra.
“Vân Lăng vương!” Ta gọi hắn, hắn không nhìn ta, ta lại quát: “Vân Lăng vương!” Hắn vẫn cứ cúi đầu xuống bàn mà ăn cao lương mĩ vị. Ta bực mình, đứng bật người dậy, chỉ vào hắn hét lớn một tiếng: “Âu Dương Vân!”
Hắn rốt cục cũng có hơi ngẩng đầu, liếc ta một cái, rồi lại cúi mặt xuống như cũ.
Ta chạy đến trước mặt, đoạt đôi đũa trong tay hắn, ép hắn không thể không đối diện với ta, lúc này, ta mới cười cười, mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578551/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.