Edit: DuDu
Chỉnh sửa: Maroon
Ta cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Vân vẫn chẳng khác gì Nguyệt Cung tiên nhân, nhìn bộ hoa phục trắng như tuyết đơn giản lại cao quý trên người hắn, lại cúi đầu nhìn bộ y phục xanh biếc rách tơi rách tả đang mặc trên người, bất giác cong môi tự giễu, lúc ngẩng đầu lên, ta vẫn giữ nụ cười nhìn đồng chí Vân Lăng vương đã từng là tiên nhân trong lòng ta.
“Thật không ngờ, ngươi ở chỗ này còn có thể thoải mái như vậy.” Âu Dương Vân đôi mắt sắc bạc không dậy sóng, ngữ điệu thường thường nhưng ý giễu cợt mỉa mai cũng không bỏ sót.
“Còn chịu được, điều kiện hơi kém một chút thôi mà, nếu Vân Lăng Vương có thể sắp xếp cho ta một căn phòng xa hoa lộng lẫy, ta đây dám khẳng định ta sẽ càng thoải mái hơn.” Ta 「© xmydux.wordpress.com」tiếp lời Âu Dương Vân, hắn châm chọc ta cũng phải nhẫn nhịn, nếu hắn đã tuyên bố không thích ta nữa, ta cần gì phải cố ép mình giả mù sa mưa giống như trước đây. Dù sao, ta chính là ta, bất kể là mỗ Lăng hay mỗ Lam, ta đều là bà mẹ kế vô lương kia, đều là bà mẹ kế độc ác đắm chìm trong cuộc sống của một trạch nữ!
Âu Dương Vân nghe được câu trả lời của ta, căm phẫn trong lòng nhất thời lại dâng lên đến, hắn nheo mắt, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là Lăng nhi? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Ngọc quốc trưởng công chúa Thượng Quan Lăng?!” Thanh âm Âu Dương Vân ngày một lớn, câu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578549/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.