Dịch bởi Maroon
Đã là ngày thứ ba rồi! Sau khi ta lành bệnh, đã ở lại tẩm cung của Vân tiên nhân “quấy rầy” ba ngày rồi! Sao ta có thể cho phép một việc bất lịch sự như thế xảy ra?!
Trong những ngày tháng tựa như hạnh phúc kéo dài hai năm này, ta trốn Vân tiên nhân leo qua cửa sổ, khi thấy bộ mặt lạnh như tiền của đám thủ vệ ngoài cửa sổ, ta cười cười lại lủi trở về phòng; ý đồ của ta lúc đi dạo trong vườn là sẽ bỏ lại Tiểu Tạc Tử lúc nào cũng lẽo đẽo sau lưng mà đào tẩu, thật đáng tiếc nếu không phải Tiểu Tạc Tử tìm được ta đúng lúc, thì e rằng ta sẽ một mình lẩn quẩn tại một xó xỉnh nào đó trong cái hoàng cung bự khổng lồ này suốt cả đêm.
Cho nên, hôm nay ta có một quyết định vĩ đại không gì sánh được, một hành động vĩ đại không gì sánh được!
“Khụ khụ… Tiểu Tạc Tử!” Ta gọi hắn khe khẽ.
Tiểu Tạc Tử cấp tốc độ từ phòng ngoài đi vào phòng trong, chờ lệnh của ta.
“Tiểu Tạc Tử…” Bộ dáng hiện tại của ta như thế nào? Nghe đâu bên trong đôi mắt màu xanh thường lóng lánh nước hồ thu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mang vẻ bàng hoàng bất lực, đôi môi đỏ tươi tựa như mở ra tựa như khép lại. Khụ khụ… Đừng hiểu lầm, ta không hề có bất cứ ý nghĩ không an phận nào đối với tên tiểu thái giám còn ủy mị hơn cả ta này đâu nha, ta chỉ là đang tạo phông cho một vở kịch, chuẩn bị xuất chiêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578543/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.