Dịch: Vivien (http://vivienlevy.wordpress.com/)
Biên tập: Maroon
Ất cùng Đinh thoáng sửng sốt, mất một lúc lâu mới liên tục gật đầu nói: “Đẹp _____!” (ko dám nói chữ sau)
Nhưng mà ánh mắt của hai tên thuộc hạ này lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Ta có chút tổn thương a~.
Ta kéo hai người bọn họ lại gần, thấp giọng hỏi: “Biết Ngôn Quốc nổi danh nhất là cái gì không?”
“Ngôn Quốc — coi trọng thành tựu về văn hoá giáo dục, chế lễ làm vui, ngăn cản lạm sát, cứu tế khốn cùng, chính là một quốc gia quân tử.” Ất nghiêm túc nhẹ nhàng trả lời, lời nói toát ra mấy phần vẻ ước ao cùng tôn kính.
“Ha ha, Ất nói rất hay.” Ta nhìn ngược lại về phía Đinh, ý bảo ta đang chờ câu trả lời của hắn.
Một lúc sau Đinh mới mở miệng: “Thuộc hạ nghe nói, trong bốn nước chỉ có Ngôn quốc có thể nhận được ‘Thần chỉ’……”
“Ha ha, cũng đúng, nếu không thì làm sao chỉ có Ngôn quốc là có đại quốc sư chứ.” Kỳ thật ta cũng rất buồn phiền nha, ta – vị “đại thần” có thể cho Ngôn Quốc “Thần chỉ” cũng đã đến đây làm ‘ác nhân’ rồi, vậy mà tên Vô Ngôn kia còn có thể đi đâu đoạt “Thần chỉ” chứ? Ôi~ thật là nan giải, cái thế giới hư ảo này mà cũng có tiên tri sao?!
Aizz, không nghĩ thêm nữa, càng nghĩ ngợi thì lòng càng rối loạn, càng lạnh giá, sợ hãi.
“Thuộc hạ cũng cảm thấy sùng văn ức võ, không phải chuyện tốt gì, thế nào cũng sẽ vì Ngôn quốc mà ngầm mang đến mầm hoạ.”
Ah, thật không nghĩ tới, Đinh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-tien-ta-yeu/1578525/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.