Sáng hôm sau Hạ Yên dậy sớm hơn mọi ngày, cô sắp xếp hành lý chuẩn bị quay trở về. Từ khi gia đình xảy ra chuyện cô đã chẳng còn tâm trí chú tâm đến việc học, nếu cứ tiếp tục như thế này thì bị đuổi học cũng nên. Hạ Yên chẳng phải kiểu người yêu trường lớp gì, nhưng mà nếu đã làm thì phải bỏ tâm sức một chút, dù không muốn cũng phải đi học lại thôi.
Công việc của Đinh Nam còn chưa xong nên Hạ Yên định về trước, cô còn chưa thông báo với anh một tiếng. Không hiểu sao từ sau chuyện hôm qua, cô vẫn chưa thể nào nói chuyện với anh một cách bình thường được. Cô là người hay để ý, lại giận dai, cho dù không trực tiếp cãi nhau với anh thì trong lòng vẫn rất khó chịu. Chuyện gì anh cũng không nói với cô, chẳng lẽ thực sự xem cô là người ngoài rồi sao.
Hạ Yên xách va ly ra khỏi khách sạn, vẫn còn tức chuyện hôm qua nên cô chẳng thèm thông báo với Đinh Nam luôn, anh về khách sạn không thấy cô thì cũng tự hiểu thôi. Người gì đâu mà vô tâm, cô đã thể hiện rõ như vậy rồi mà anh còn không hiểu, chẳng lẽ lại muốn cô nói thẳng ra.
Với tâm trạng nửa tức giận, nửa lo lắng, Hạ Yên bắt chuyến bay sớm nhất quay trở về nhà. Bỏ lại tất cả buồn lo vu vơ lại Hồng Kông xinh đẹp.
Xuống sân bay, Hạ Yên cảm nhận từng cơn gió lạnh bên ngoài mà thấy rùng mình. Tuy trong lòng cũng có chút áy náy, nhưng cô vẫn cắn răng móc điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-co-em/1519222/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.