Dáng người nhỏ nhắn chạy về phía anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy anh. Thy Thy dụi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng nói.
"Em nhớ anh quá."
Lục Thiên Vũ đẩy nhẹ cô ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái trước mặt.
"Em... Em về lúc nào vậy?"
"Em vừa mới về sáng nay. Anh không vui sao?"
"Nếu như đổi lại là anh bỏ em đi, vậy khi anh quay lại em có vui không?"
"Thiên Vũ..."
"Không còn sớm nữa, em về đi."
Lạc Thy Thy im lặng, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô. Cô đứng đó, ánh mắt nhìn anh vô cùng đau lòng.
"Thiên Vũ! Anh vẫn còn giận em chuyện đó sao?"
"Không có! Giữa anh và em chỉ còn lại tình bạn đơn thuần mà thôi."
"Thiên Vũ..."
"Em về đi, anh vào trước."
Nhưng anh còn chưa kịp đi được mấy bước thì Lạc Thy Thy đã ngã xuống. Lục Thiên Vũ hoảng hốt chạy tới ôm lấy cô. Anh liên tục lay cô dậy, vừa gọi tên vừa nhấc bổng cô lên, ôm chặt cô chạy vào nhà. Lạc Thy Thy sau đó được đưa vào bệnh viện, người nhà của cô ấy cũng được báo tin mà vội vã chạy tới...
__________
Lâm Tố Linh một mình đi trên con đường quen thuộc, nhưng hôm nay lại chẳng có anh đi cùng. Cô im lặng, trong lòng bỗng nhiên vô cùng lo lắng, không biết liệu anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Buổi học trôi qua vô cùng buồn chán. Nhìn chỗ ngồi của anh trống người, cô lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-can-anh-binh-an/2657456/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.