EDIT BY CHERYL CHEN
“Tình yêu, là ánh sáng giữa trời đông mịt mù giá rét. Tình yêu, là con dao qua lại giữa máu thịt. Tình yêu, là khi bạn có được bao nhiêu cũng thấy không đủ. Tình yêu, là anh ở phía bên kia vực thẳm, còn em lại dưới chân cầu.”
Ở cửa sổ nộp phí của bệnh viện, Lương Mỹ Nhân nộp hết phí, nhận hoá đơn, rồi quay người lại, một bóng người cao to đứng đằng sau cô.
Lương Mỹ Nhân giật mình, rồi nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng, cầm hoá đơn lên tầng.
“Bà ấy vừa mới tỉnh dậy, anh nghĩ chắc chắn bà ấy không muốn thấy em.” Giọng Lục Quốc Bảo rất trầm, rất lạnh.
Lương Mỹ Nhân dừng chân, người run run. Cô chợt xoay người, nheo mắt nhìn anh.
Sắc mặt Lục Quốc Bảo cũng không tốt, hai người giằng co qua lại như vậy là tình cảnh thường gặp nhất trong cuộc sống vợ chồng.
“Lục Quốc Bảo, ý tốt của anh em ngại nhận.” Lương Mỹ Nhân bước lên, ánh mắt đe doạ sắc lạnh: “Nếu không nhờ anh, sao Trì Mục lại thành thế này!”
Lục Quốc Bảo cười lạnh: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận.”
Đã nhiều năm trôi qua, cô ngày càng thờ ơ với anh, vì cô luôn nghĩ anh là hung thủ biến Trì Mục thành như vậy.
Lương Mỹ Nhân không đáp, như đang cố gắng đè nén điều gì, một tờ hoá đơn rơi xuống bay phất phơ, bị đoàn người đi qua giẫm nát.
Những bước chân kia ngỡ như giẫm vào trái tim cô.
Cô nhớ tới hôm Trì Mục gặp chuyện, cô nghe tin anh tự sát, chạy như điên vào bệnh viện, quá nhiều người, quá nhiều bước chân, cô lạc trong bệnh viện to lớn.
“Em vốn đâu muốn nói với anh.” Gương mặt Lương Mỹ Nhân uể oải, cô quay đầu định đi, nhưng bị Lục Quốc Bảo nắm cổ tay kéo lại.
Lương Mỹ Nhân chỉ dừng bước, không quay đầu.
“Không phải em muốn ly hôn à?” Lục Quốc Bảo nhìn cô, trong mắt có toà thành vốn kiên cố nhưng giờ đây dần sụp nát, anh nuốt một ngụm, nói từng chữ: “Anh đồng ý.”
Lương Mỹ Nhân ngạc nhiên nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào.
Lục Quốc Bảo nói: “Đúng, Trì Mục không phải tự sát.”
Lương Mỹ Nhân lập tức quay lại, bấu chặt cổ áo anh, viền mắt đỏ ửng: “Anh! Anh làm đúng không!”
Tim Lục Quốc Bảo lập tức bị lời nói của cô làm cho vỡ nát, anh đẩy cô ra, lùi về sau,…
“À…” anh cười nhạt, đau khổ nhìn cô.
Từ khi kết hôn đến giờ, giữa hai người chỉ có chiến tranh lạnh, ở riêng, khắc khẩu.
Người ta nói rằng, yêu là có thể bao dung tất cả, trước chữ ‘yêu’ là chữ ‘tình’, cũng là sự ích kỉ làm người ta giận đến mức muốn buông dây cương.
Anh thực sự muốn buông tay.
Dây cương này, anh dùng tất cả sức lực để nắm, da thịt cọ xát, máu me be bét, rất đau.
Lương Mỹ Nhân thấy anh không giải thích, viền mắt lại ửng lên.
“Lục Quốc Bảo, nói đi, có phải anh không?!” Lương Mỹ Nhân lại kích động túm cổ áo anh.
Lực của cô lớn đến đáng sợ, Lục Quốc Bảo cao to bị cô lay, cúc áo tuột mất mấy cái.
Cúc áo lăn qua lăn lại, rồi biến mất sau vết chân của ai đó.
Không ai quan tâm đến cảnh cãi nhau hay khóc lóc ở bệnh viện, mỗi ngày đều có bi kịch, nước mắt hay cãi vã chỉ là nhạc nền mà thôi.
Lục Quốc Bảo nói hai chữ nhẹ nhàng mà kiên định: “Không phải.”
Lương Mỹ Nhân lập tức bối rối.
Nếu Trì Mục không tự sát, thì người hại anh không phải Lục Quốc Bảo thì là ai?
Lục Quốc Bảo chậm rãi đẩy cổ ra, trong lòng lạnh lẽo, anh giơ tay mệt mỏi xoa mi tâm, nói: “Sau chuyến bay của anh về, chúng ta đi làm thủ tục li hôn.”
Câu nói nặng trịch, nhưng anh nói nhẹ bẫng, giống như một linh hồn bị bỏ rơi, rời khỏi phần xác cùng máu thịt, nhẹ nhàng nhưng lạnh băng.
Anh nói xong quay người, nhưng không hề cất bước.
Nếu như anh đã quyết, sao còn muốn chờ?
Đợi cô níu lại à?
Đúng là buồn cười.
Người phụ nữ sau lưng rơi một giọt nước mắt, không hề níu kéo.
Cô không giữ anh lại, một câu “em không bỏ được anh” cũng không có.
Lục Quốc Bảo đau lòng nhắm hai mắt, cắn răng, bước ra khỏi bệnh viện.
Bóng lưng anh nghịch sáng, thu nhỏ dần mỗi giây phút, bị ánh mặt trời nuốt chửng.
Lương Mỹ Nhân nhìn điểm đen biến mất, bỗng cảm giác như bị người ta giáng một búa trời đất quay cuồng, nhưng lại thanh thản, trong đau đớn, cô như trút được gánh nặng.
...
Mẹ Trì Mục được cứu rồi, nhưng phải làm phẫu thuật stent tim, phí phẫu thuật do Diêu Tinh Thần trả. Bố Trì Mục không đồng ý, nhưng mấy năm nay, ông tích góp bao nhiêu dùng chữa bệnh cho Trì Mục hết. Diêu Tinh Thần nói với bố Trì Mục, cứ coi như cô cho vay, bố Trì Mục đành nhận lời.
Ngày mẹ Trì Mục phẫu thuật, bà vỗ nhẹ vào tay Diêu Tinh Thần, không nói chuyện, rơi nước mắt.
Mắt Diêu Tinh Thần cũng ướt nhoà, nhưng vẫn cười bình tĩnh: “Không sao cả, nhỡ dì có mệnh hệ gì, cháu thay bác bảo vệ anh ấy.”
Mẹ Trì Mục nín khóc, nở nụ cười: “Đứa trẻ này, sao nói toàn câu rủi, sao dì chết được? Dì còn sống đến 100 tuổi, 1000 tuổi với con.”
Diêu Tinh Thần vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của bà, nghiêm túc nói: “Dì, chưa nuôi con chưa biết lòng cha mẹ, cháu đang mang thai mới biết làm mẹ vĩ đại thế nào. Dì là người mẹ lạc quan, vĩ đại nhất cháu từng thấy, dì nhất định sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.”
Mẹ Trì Mục luôn thấy một Diêu Tinh Thần trẻ con, mãi không chịu trưởng thành, giờ thấy cô nói vậy, nghẹn ngào không kìm được, cầm tay Diêu Tinh Thần.
“Con à, có một chuyện, dì luôn thầm nghĩ nếu được quay lại.”
“Chuyện gì ạ?”
“Con còn nhớ không, ngày con tỏ tình với Trì Mục?”
“Con vẫn nhớ rõ,” Diêu Tinh Thần nói to, còn pha chút ngượng ngùng: “Khi đó cháu còn ngu si viết cho anh ấy một bức thư tình nữa.”
“Hôm đó, dì dọn nhà thấy bức thư của cháu. Với Trì Mục, từ bé đến lớn, dì vừa là mẹ, vừa là bạn, chuyện tình cảm nó cũng không giấu dì. Dì hỏi nó có thích cháu không, nó nói cháu là cô gái rất tốt, muốn tiến thử xem sao. Dì khi đó trông mặt mà bắt hình dong, thấy cháu hơi quái, không hợp với nó nên khuyên nó suy nghĩ lại. Sau này, dì vẫn nghĩ, nếu thời gian quay lại, Trì Mục ở bên cháu thì tốt biết bao, sẽ không thành ra bây giờ. Nếu khi đó nó nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, cháu nói thử xem, nó có hối hận vì đã chọn Lương Mỹ Nhân thay vì người tốt như cháu không?”
Diêu Tinh Thần rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, mấy năm nay, người ở bên anh là cô. Nếu Trì Mục có thể nhìn thấu tương lai, anh có chọn cô không?
Chắc là không.
Anh nhận thư tình của cô, nói muốn cân nhắc chuyện hẹn hò với cô, nhưng nếu anh thật lòng thích cô, sẽ không vì một câu nói của mẹ mà chần chừ do dự.
Anh là con người thuần khiết như vậy, lúc nào cũng cho đi tình cảm.
Mẹ Trì Mục thấy cô không nói lời nào, ý thức được mình lỡ lời, vội nói: “Tinh Thần, nhiều năm trôi qua rồi, dì không muốn làm liên luỵ cháu, cháu là một cô gái tốt, dì hy vọng tương lai của cháu sẽ đong đầy hạnh phúc. Đừng chấp niệm với người nào, vừa tổn thương người vừa tổn thương mình, cháu nhìn Trì Mục xem, không phải ngốc nghếch như thế sao?”
Diêu Tinh Thần gật đầu, mẹ Trì Mục vào phòng phẫu thuật.
Cô ngồi trên hàng ghế trước cửa phòng, nặng nề tâm sự.
Trì Mục ngồi bên cạnh cô, đang dùng móng tay cào lên tờ giấy dán trên tường.
Diêu Tinh Thần túm lấy tay anh, kiên nhẫn dỗ dành: “Anh Trì Mục, không được phá hoại của công.”
Trì Mục quay đầu, trong đôi mắt đen có vài phần chán nản: “Anh mệt.. anh muốn ngủ…”
Diêu Tinh Thần vỗ bả vai mình: “Được, tựa vào vai em, đợi mẹ phẫu thuật xong.”
Trì Mục rất vui, cái đầu nặng gối lên vai cô.
“Anh Trì Mục, cô gái hôm qua cấp cứu cho mẹ anh, anh biết không?”
Trì Mục lắc đầu: “Không biết.”
“Chính là cô gái mắt rất to, rất xinh đẹp ấy.”
“Không phải em nói rằng em xinh đẹp nhất sao?” Trì Mục ngẩng đầu nhìn cô rồi lại gối đầu vào vai cô, ôm cô như ôm con.
Diêu Tinh Thần lắc đầu cười khổ.
Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển “Phòng phẫu thuật” phát sáng, nhẹ nhàng nói: “Em kể cho anh một câu chuyện cũ nhé..”
“Được.” Trì Mục nhắm mắt, hàng mi rung động.
“Rất lâu về trước, có một chàng trai tên là Trì Mục.”
“Chính là anh.”
“Đúng, chính là anh đó!” Điêu Tinh Thần bị anh chọc cười, bóp bóp mặt anh.
“Trì Mục yêu nữ sinh ưu tú nhất Đại học Y. Hai người vì một đồng tiền xu mà nhất kiến chung tình, rồi trở thành cặp đôi yêu nhau bình thường…”
Giống như các cặp yêu nhau khác, Trì Mục rất nuông chiều Lương Mỹ Nhân, đến nỗi bạn bè còn cười anh không nghiêm khắc với bạn gái, Lương Mỹ Nhân thỉnh thoảng cũng sẽ ở phòng Trì Mục chơi game, cùng anh nằm trên salon ngủ cả đêm.
Lương Mỹ Nhân có một con Samoyed đáng yêu, là kỉ vật giữa cô và bạn trai cũ.
Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân yêu nhau từ thời cao trung (cấp ba),rồi Lục Quốc Bảo đỗ Trường Hàng Không, phải đi Mỹ huấn luyện hai năm. Mối tình đầu hồn nhiên bị khoảng cách đánh bại, một ngày nào đó vào năm hai Đại học, hai người chia tay.
Một năm sau chia tay, Lương Mỹ Nhân gặp Trì Mục ở nhà ga, cô đã nghe danh Trì Mục trong trường từ lâu, anh là nam thần của đại học B.
Hai người vừa gặp đã yêu, trong hệ học y 5 năm, giằng co cuồng nhiệt ba năm, anh và cô trở thành cặp trai tài gái sắc.
Cảm giác khi ở bên Trì Mục khác hoàn toàn với ở bên Lục Quốc Bảo.
Trước đây, luôn là Lục Quốc Bảo nắm thế chủ động, đều đưa cô đi xem mấy con chó, đưa cô đi xem mô hình máy bay, đều là ý của anh. Lương Mỹ Nhân thích anh, nhưng cũng hay oán giận điều này.
Nhưng ở bên Trì Mục thì lại khác.
Trì Mục vốn ấm áp hiền lành, đều nhờ hoàn cảnh lớn lên của anh. Anh chăm sóc Lương Mỹ Nhân chu đáo, điều mà đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân như cô chưa từng được nhận.
Anh nuôi chú Samoyed nhỏ của cô, thuê một ngôi nhà dân gần trường, bên ngoài tầng trệt là một cái sân, trong sân là hai hàng cây ăn quả, hai người cùng nhau lắp đặt nội thất, cùng nhau vun vén, căn nhà nhỏ được sửa thành căn biệt thự nhỏ.
Mỗi khi bạn bè tụ họp, Lương Mỹ Nhân sẽ treo lên cây một dải đèn rực rỡ sắc màu, Trì Mục đứng dưới đất đỡ thang, không nói gì, chỉ lặng nhìn cô.
‘Hoảng Hoảng, anh nhìn em làm gì?”
Trì Mục vốn sĩ diện, chỉ khi ở nhà cô mới goi anh như vậy.
Trì Mục cũng lắc cái thang thật. (Hoảng Hoảng nghĩa là lắc lắc)
Lương Mỹ Nhân sợ đến nỗi tím tái mặt mày: “Trì Mục, anh có bệnh không vậy!”
Trì Mục cười: “Không phải em muốn anh lắc thang sao?”
“Thế thì lần sau em trèo lên, anh gọi em là Dao Dao, em cũng lung lay rồi ngã mất.” (Dao là dao động)
Trì Mục thấy cô giận, lập tức nóiL “Anh sai rồi, nữ vương xin tha mạng.”
“Tiêu Dật hôm nay dám cười em!” Lương Mỹ Nhân thở mạnh, nói.
“Cười em cái gì?”
“Nói chúng ta sống cùng nhau thế này, em bắt đầu sống cuộc sống của người đã có chồng.”
Trì Mục cưng chiều nhìn cô: “Em phải trêu lại chứ.”
‘Đương nhiên rồi, em nói, đằng nào cũng hơn anh ta chỉ biết đi theo đuổi người khác. Tiêu Dật nói anh ta cam tâm tình nguyện, làm em tức chết.”
Trì Mục cúi đầu cười, đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay gõ vào thang: “Dao Dao, em gả cho anh nhé?”
Lương Mỹ Nhân thẹn thùng, lắc đầu: “Còn dám nói!”
Trì Mục mím môi cười, lắc nhẹ thang.
“Aaa! Đừng rung thang, em rất sợ!”
“Em có gả cho anh không đây?”
“Gả gả gả, em gả là được mà.”
...
Đêm Trì Mục và Lương Mỹ Nhân chia tay, anh ngồi một mình trong mảnh sân nhỏ, trèo lên thang, ngồi cả ngày.
Diêu Tinh Thần hút thuốc dưới tàng cây, ngọn lửa soi sáng mặt cô trong đêm.
“Anh xuống đi, ngồi cả ngày rồi.” Diêu Tinh Thần không nỡ, nhưng cố nói giọng bình thường.
“Tinh Thần, để anh một mình đi.”
“Để anh một mình cái đầu anh! Tiêu Dật bị anh đánh đến mức chảy máu miệng chỉ vì anh ta mắng Lương Mỹ Nhân một câu. Vì chị ấy mà làm tổn hại tình nghĩa bao năm giữa các anh. Anh có biết Tiêu Dật buồn lắm không?”
Mặt Trì Mục tái nhợt, ánh đèn chợt tắt.
“Cô ấy không phải loại con gái lăng nhăng. Anh rất hiểu cô ấy, cô ấy đã sai, nhưng không chịu nói xin lỗi, nên đành đuối lý mà chia tay.. Con mẹ nó, anh lại đồng ý…”
Trì Mục nói “Cút” là do đầu óc bị đố kị làm cho mê muội.
“Con mẹ nó, anh đúng là hèn, không có cách nào à.” Diêu Tinh Thần nhàn nhạt bồi thêm, hút thuốc.
“Nếu anh không quan tâm thì sao?” Mắt Trì Mục bỗng sáng ngời: “Anh có nên đi tìm cô ấy, nói rằng anh không để bụng không? Anh thực sự không để bụng! Chỉ là lên giường thôi đúng không? Ai mà chẳng mắc sai lầm?”
Trì Mục xuống thang.
“Anh anh… anh làm gì thế!?”
“Anh muốn đi tìm cô ấy.”
Diêu Tinh Thần ngây người, nhìn bóng lưng anh liều mang chạy đi, ngơ ngẩn một lúc lâu.
Anh muốn đi tìm cô ấy, anh không hề để tâm.
Diêu Tinh Thần cảm thấy thật nực cười, rồi không khỏi tự giễu.
Đến khi thuốc lá bén vào tay, cô mới chợt tỉnh.
Cô lại châm thuốc, hít một hơi, bỗng mỉm cười nhưng mắt nhoè lệ.
Thì ra, không có ai có lỗi với ai…
Chỉ có cam tâm tình nguyện.
...
Diêu Tinh Thần nói rất nhiều, thấy trên vai ngày càng nặng.
Trì Mục không nghe, đã ngủ rồi.
Bác sĩ nói, trong thế giới của người thiểu năng, trừ việc sống chết, cảm giác so với người bình thường ít hơn nhiều.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng. Diêu Tinh Thần đưa tay sờ mặt anh, nhìn gương mặt ngủ say của anh.
Trì Mục, anh còn nhớ rõ không, yêu là thế nào?
Tình yêu, là ánh sáng giữa trời đông mịt mù giá rét.
Tình yêu, là con dao qua lại giữa máu thịt.
Tình yêu, là khi bạn có được bao nhiêu cũng thấy không đủ.
Tình yêu, là anh ở phía bên kia vực thẳm, còn em lại dưới chân cầu.