EDIT BY CHERYL CHEN
“Có lẽ trên đời có một loại tình cảm như thế, một khi yêu rồi dù không có được nhau cũng chẳng sao.”
Sáng hôm sau, Diêu Tinh Thần ngồi trước gương, trang điểm, chuẩn bị đi gặp Tiêu Dật.
Cô vỗ vỗ mặt, chỉnh trang đầu tóc, nhìn gương mặt hơi sưng trong gương, hơi sầu não.
Lục Lập Phong rửa mặt xong xuôi chuẩn bị đi làm, nhẹ nhàng tới phòng để quần áo chọn cà vạt, nhìn thấy ai đó đang vỗ vỗ mặt trước gương.
Lục Lập Phong tối qua vừa về đã sầm mặt, vẻ rất không vui, chẳng biết vì sao, Diêu Tinh Thần cũng lười hỏi, hai người trầm mặc cả đêm.
Anh đứng sau lưng cô chọn cà vạt, ngón nay thon dài lướt qua từng chiếc cà vạt màu sắc đa dạng, nghe thấy tiếng cô vỗ mặt, không kìm được chế giễu: “Cuối cùng em cũng biết chính mình đáng trách rồi à?”
Diêu Tinh Thần bứt tóc quay lại: “Bàn tay này phải vỗ vào mặt anh mới đúng, nếu không phải sinh con cho anh, mặt em sao có thể sưng như đầu heo thế này?”
Lục Lập Phong giương mắt nhìn, khuôn cằm sắc sảo biến mất, má núng nính bụ bẫm nhưng không hề xấu xí, cười nhạt: “Đầu heo cũng tốt.”
Diêu Tinh Thần lườm anh như muốn khoét da khoét thịt: “Đi đi đi, đi nhanh lên, đi mà nghiên cứu đồ cổ của anh, nhìn anh là đã thấy phiền rồi.”
Lục Lập Phong nhíu mày, hỏi ngược lại cô: “Diêu Tinh Thần, anh vẫn luôn tò mò, rốt cuộc em thấy anh phiền ở chỗ nào?”
Cô luôn nói thấy anh rất phiền, từ bé đến giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bang-tam-o-cung-nhau/1847144/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.