Đình Xuyên nhìn người bên cạnh rất lâu, không hề chú ý tới vở kịch đang diễn ra, Sương Hàn không hề biết anh nhìn mình, không hề thấy ánh mắt chứa đầy tình ý dịu dàng. Cô chăm chú nhìn vở kịch bóng đang diễn ra, đầu ngón tay trắng nõn vân về nắp bằng bình sữa nhỏ.
Đình Xuyên cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi Sương Hàn, lúc anh rời mắt thì vở kịch vẫn đang diễn ra, cô im lặng đến kì lạ.
Tự nhiên Đình Xuyên lại thèm nghe giọng nói của Sương Hàn.
Mắt nhìn kịch, tâm trí lại suy nghĩ về việc khác, anh nhớ lại thanh âm mềm mại khi cô gọi tên mình, dịu dàng lúc nói chuyện với mình, và cả thanh âm nỉ non khi cô nằm dưới thân Đình Xuyên.
Nghĩ đến đây, yết hầu nam tính chuyển động, vành tai đỏ rực.
Anh đang nhớ cái quái gì vậy?
Hôm đó rõ ràng là đã uống thuốc, nhưng vẫn không kiểm chế được bản thân, cứ lao vào như con thiêu thân. Cảm giác ngày hôm đó, dư vị ngọt ngào mà nồng cháy khiến Đình Xuyên mãi chẳng thể quên.
Anh nói nhỏ, âm giọng trầm thấp vang lên:
"Sương Hàn."
Sương Hàn nghe thấy Đình Xuyên gọi mình, âm giọng trầm thấp tựa hồ mang theo hơi ấm, cô quay đầu, mắt chạm mắt, Sương Hàn mỉm cười, tay nắm chặt lấy bình sữa, nhỏ giọng nói:
"Em đây. Có chuyện gì sao?"
Anh nhìn cô, con ngươi ngưng động giấu đi cảm xúc căng thẳng của bản thân, mãi lời từ nơi sâu nhất đáy lòng mới phát ra thành tiếng:
"Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3732395/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.