Không phương hướng, cũng không dừng bước. Thanh Nhã nghe tiếng gió rít bên tai, nó giống như lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua trái tim đầy vết thương của cô, đau và rất đau, tâm can vỡ vụn, Thanh Nhã dựa theo vạch kẻ cho người khiếm thị trên đường, cứ vậy mà bước đi. (4)
Ngón tay nhỏ nhắn lạnh buốt, một hơi thở ra cũng biến thành làn khói, Nam Thời không biết chị gái này định làm gì. Theo những gì trợ lý gửi cho cậu, đây đâu phải đường tới Kì Gia, Nam Thời chỉ dám đứng xa, tiến từng bước nhỏ. Chính cô cũng không biết bản thân đang ở đâu, đi đâu, chỉ là muốn trốn chạy thực tại tàn khốc này, Thanh Nhã chân đi đôi cao gót thấp, đôi cao gót thấp không vừa chân khiến gót chân nhỏ sưng đỏ. (2)
Cô bước đi trong dòng người vội vàng, yên lặng lắng nghe từng thanh âm, tiếng người nói người, tiếng gió đông lạnh lẽo, tiếng cõi lòng tan nát. Thanh Nhã cứ đi như vậy, chân đau cũng không dừng lại, cậu đứng đằng sau đã sắp chịu không nổi.
Muốn đi tới bên cạnh cô, hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Những vết bầm tím.
Những giọt lệ.
Những lời từ chối.
Nam Thời muốn biết lý do.
Cậu vừa tiến một bước, Thanh Nhã lại đột ngột dừng bước, cô bị chặn lại bởi một người đàn ông cao lớn, cơ ngực rắn rỏi. Người này đầu tóc vuốt gọn, mắt sắc mày kiếm, mặc áo len mỏng cổ cao sắc đen, đầu hơi cúi xuống, vươn tay chạm lên tóc Thanh Nhã.
"Em gái nhỏ, có muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3649449/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.