Cô nhìn Cố Thanh Chi, cũng nhanh chóng bắt nhịp, nở nụ cười trên môi:
"Ừ, chị tên Ôn Sương Hàn."
Thanh Chi mỉn cười, mặt mày tươi tỉnh:
"Tên chị dâu đẹp thật đó, em tên Cố Thanh Chi, rất vui được làm quen với chị!" (3
Cổ Thanh Chi dựa lên vai Sương Hàn, rất giống chị em thân quen lâu ngày, hoàn toàn không có khoảng cách. Cô cũng vì sự nhiệt tình thân thiện này làm cho mềm lòng, phá đi một phần bức tường phòng bị. (2)
Một phần, đương nhiên chỉ là một phần, lòng người như đại dương bao la rộng lớn ngoài kia, đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. 3)
Sương Hàn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thanh Chi, giọng nói mềm mại dễ chịu:
"Cảm ơn em, chị vui vì được biết em"
Bữa sáng hôm đó lại có thêm một bát, không gian cũng không còn tĩnh lặng nữa, Cố Thanh Chi giống như một mặt trời nhỏ, tràn đầy năng lượng bên trong. Thanh Chi hỏi thì cô đáp, cuộc trò chuyện cũng không có gì bất thường, chỉ có một người thường rất nói nhiều lại im lặng đến lạ.
Chính là cậu, Phó Nam Thời.
Mày cậu lúc lúc lại nhíu lại, thức ăn bỏ vào miệng cũng không ngon, Cổ Thanh Chi cũng không ngó gì tới Nam Thời, cậu như là người vô hình trong mắt Thanh Chi.
Nam Thời cúi đầu, cậu mày cau lại khi nhớ lại những ký ức năm xưa:"Cậu là của tao"
Cố Thanh Chi bẩy tuổi hét vào mặt Nam Thời sáu tuổi, màng nhĩ cậu nhói đau, nào chịu thua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-bac-quan-lay-anh-trang/3620806/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.