Năm 1966 Vệ Văn Vũ tròn mười sáu tuổi.Nhà ở chính là đại viện cửa son do tổ tiên lưu lại, cha là thầy giáo trung học, cũng coi như một văn nhân, viết chữ rất đẹp, thường hay thay người khác viết tự viết bảng, nên cũng có danh tiếng trong trấn. Vệ Văn Vũ từ nhỏ đã tiếp thu, hiểu biết so với trường học còn nhiều hơn.Nhưng, từ 1966 mọi sinh hoạt đều bị đảo lộn.
Văn Vũ vì quan hệ của cha mẹ mà bị các bạn học coi thường bài xích, trước kia còn tốt giờ thì chẳng ai dám để ý đến y, cho dù mấy người cùng chung hoàn cảnh kia cũng chẳng dám nói chuyện với mình nữa là. Chỉ cần vừa nói, liền bị người khác chỉ trỏ, nói bọn họ "Vật họp theo loài".
Đi hơn mấy chục lộ đường, Văn Vũ mệt muốn chết, thấy rơm rạ trải đầy đất có vẻ khá ấm, ngã đầu liền ngủ. Này rơm rất mới, có hương của nắng. Văn Vũ vừa nhập mộng đẹp, thì bị người lay tỉnh. Văn Vũ miễn cưỡng mở mắt, thấy một tên có cái đầu cao cao anh tuấn tò mò nhìn mình. Nhìn hồi lâu, nguyên lai là nam, lúc đầu hắn còn tưởng là con gái cơ. Y tên Hà Kiến Quốc, hoàn cảnh thì cũng giống như Văn Vũ. Y chia sẻ một nửa bánh bao cho hắn. Tối ấy, cả hai chen chúc trên một đống rơm.