Nếu như muốn u linh ghé thăm, không cần biến thành một tòa thành, xuyên qua một nơi đặc biệt nào đó, hành lang chiếm giữ trong tâm trí —— Emily Dickinson.
Đối với hai vị cảnh sát đi rồi quay lại, ông Trình có vẻ hơi tức giận và cáu kỉnh.
"Ngài cảnh sát, chờ chúng tôi chuẩn bị xong tự nhiên sẽ đến cục cảnh sát, các cậu không cần —— "
"Máy tính của Trình Huân đâu?"
Sở Hành Vân tự ý đẩy cửa xông vào, lên thẳng lầu hai đến căn phòng của Trình Huân.
Dương Khai Thái gật gật đầu tỏ ý xin lỗi ông Trình rồi theo sát bước chân y lên lầu hai.
Dương Khai Thái nhớ trong ngăn kéo dưới tủ quần áo của Trình Huân có một cái notebook, vốn tưởng rằng là đồ cũ mà cậu ta không dùng nữa, bởi vậy cũng không để ý. Khi đến phòng của Trình Huân cậu liền ngăn cản Sở Hành Vân đang lục tung đồ đạc, mở ngăn kéo lấy notebook ra.
"Cảnh sát Sở, các cậu đang làm cái gì vậy?!"
Ông Trình vô cùng tức giận với hai vị cảnh sát làm loạn căn phòng của con trai mình.
Sở Hành Vân đơn giản tóm tắt lại mọi chuyện: "Có lẽ trước đây con trai của ông từng có liên lạc với tôi, cái máy tính này chúng
tôi muốn mang về đội, xin ông phối hợp với lực lượng cảnh sát để điều tra."
Ông Trình sửng sốt: "Nó liên lạc với cậu? Vào lúc nào chứ? Làm sao có khả năng?"
"Ông xác định cậu ta không có điện thoại di động sao?"
Sở Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-vo-toi-chung/2520687/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.