Chương trước
Chương sau
Thục Cung Bắc phố là một con phố giải trí nổi tiếng ở thành phố Ngân Giang, lấy Thục vương cung ở giữa làm trung tâm giải trí, phía bắc Thục Cung toàn bộ là quán ba, ktv, hộp đêm, vì vậy mới có tên gọi là Thục Cung Bắc phố. Khách sạn Lệ Âu này cũng có chút tên tuổi, tuy rằng không phải là khách sạn của nhà Hạ Thừa, nhưng nó cũng là một mắt xích nằm trong chuỗi sản nghiệp của phú nhị đại nhà quan có móc nối với nhau. Một năm trước địa điểm xảy ra vụ án nhảy lầu tự sát chính là khách sạn Lệ Âu, sau khi phát sinh án nhảy lầu, lượng khách của khách sạn Lệ Âu giảm mạnh, cổ đông lớn của khách sạn tìm tới Hạ Thừa, muốn hắn thu mua lại Lệ Âu, dùng bảng hiệu Thiên Nga thành trùng hưng Lệ Âu. Đối mặt với vị bằng hữu thuộc thái tử đảng này, Hạ Thừa cũng không trực tiếp từ chối, mà làm cho hắn nảy ra một chủ ý, muốn kéo người về. Để cho khách sạn của hắn bình xét lại cấp bậc, trải qua hơn một năm trang hoàng lại trong ngoài, khách sạn Lệ Âu đã thăng cấp thành khách sạn năm sao, lúc này, Hạ Thừa mới ra tay.

Khách sạn Lệ Âu được trang trí theo kiểu châu âu điển hình rất có khí thế, lúc đi vào có cảm giác như một hiệp sĩ đang quỳ lạy trước nữ hoàng anh quốc đợi phong tước.

Lúc này Sở Hành Vân đã thông minh hơn, trực tiếp đi tới trước quầy lễ tân giơ thẻ cảnh sát của mình ra: "Có người nặc danh báo tin khách sạn của các cô cung cấp dịch vụ tình dục, gọi giám đốc của các cô ra đây nói nói chuyện một chút."

Lễ tân: "Xin chờ một chút."

Người của quầy lễ tân quay lưng đi gọi điện thoại, Sở Hành Vân liền dựa lưng vào quầy lễ tân, liếc mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy thang máy vip ở góc tây nam mở ra, từ trong thang máy một đám người ào ào đi ra.

Người đi đầu mặc bộ âu phục cao cấp chính là Hạ Thừa, người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo mang phong cách như đi nghỉ dưỡng ở Hawai chính là đại cổ đông của khách sạn này. Trong cái vòng bạn bè hồ bằng cẩu hữu của Hạ Thừa có một vị, là con trai của bí thư Tỉnh ủy, Trâu Ngọc Hành.

Phía sau hai người là bảy, tám quản lý cao cấp của khách sạn, một đám người chỉnh tề đi ra cực có khí thế, đem hai người đi đầu tôn lên như là hoàng đế đăng cơ.

Về vị Trâu thiếu gia này, Sở Hành Vân sớm đã nghe danh, người này đã nâng bại gia tử lên một tầng cao mới. Mấy năm trước hắn ta khăng khăng muốn xây một công viên nước ở thành phố Ngân Giang, để đối đầu với công viên Disneyland ngoại quốc, do công tác quản lý cùng kinh doanh có vấn đề, giai đoạn đầu hắn đã quăng vài trăm triệu vào để xây dựng công viên giải trí, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thu hồi được tiền vốn. Hạ Thừa đã tính toán sổ sách cho hắn ta, dự tính trong vòng mười năm tới sẽ không thu được lợi nhuận. Nhưng so với Hạ Thừa vị thiếu gia này hiển nhiên không phải người biết làm kinh doanh, cú ngã của công viên giải trí không khiến cho trí nhớ của hắn ta kéo dài hơn, đã lại chạy đến Hàn Quốc muốn mở một trung tâm thương mại. Một tư bản ngoại lai mới đến, lại dám chạy đến địa bàn của chủ nhà để kêu gào, nếu là cạnh tranh về giá cả thì cũng thôi đi, hắn lại không thèm để ý đến xu hướng thị trường Hàn Quốc, dùng nhãn hiệu của Triều Tiên để cạnh tranh cùng với nhãn hiệu bản địa Hàn Quốc, kết quả chính là mỗi ngày đều thua lỗ. Sở Hành Vân khá là tán thưởng sự tự tin của hắn, thế nhưng sự tự tin của hắn có chút mù quáng, mù quáng làm cho hắn không trông rõ thế cuộc, luôn làm việc ngốc nghếch lấy trứng chọi đá, đem cái điểm yếu của mình ra so đấu với điểm mạnh của người ta, hắn không thiệt thì ai thiệt.

Bây giờ vị Trâu thiếu gia này lại càng không đáng tin cậy, chuyển hướng sang trồng đậu tương. Sử dụng các nguồn lực và mối quan hệ của cha mình ở trong cơ quan chính phủ, đã thuận lợi lấy được công văn phê chuẩn việc nuôi trồng đậu tương trên bản đồ kế hoạch phát triển nông nghiệp thành phố Ngân Giang, trước mắt đang tìm cách thu mua đất đồi núi và các loại đậu.

Danh tiếng của vị Trâu thiếu gia này so với Hạ Thừa thì cực kỳ kém, cuộc sống riêng tư của hắn so với Hạ Thừa không biết hỗn loạn hơn bao nhiêu lần, nghe đâu hắn đã xây dựng một trang viên hoa hồng ở Đông Thành, sống ở bên trong là hai mươi mấy người bạn gái của hắn.

Nhìn Trâu thiếu gia rồi lại nhìn Hạ Thừa, Sở Hành Vân đột nhiên cảm thấy Hạ Thừa vừa mắt hơn rất nhiều.

Bên kia không biết Trâu thiếu gia đang nói chuyện gì với Hạ Thừa mà cười đến là vui vẻ, Hạ Thừa miễn cưỡng rũ mắt nhìn hắn, cũng không phản ứng gì, chỉ hờ hững cười.

"Cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ, đây là một vụ làm ăn có thể kiếm bộn tiền mà không sợ lỗ."

Trâu thiếu gia vỗ vỗ vai Hạ Thừa, rồi rút lấy chiếc khăn trên túi áo bộ âu phục của một vị giám đốc đứng phía sau, cúi người xuống phủi một cái trên giày da, vừa ngẩng đầu, đã thấy được Sở Hành Vân đang đứng ở trước quầy lễ tân.

"Ôi chao? Đây không phải là, người kia, cái kia, cái kia, tiểu tình nhân của cậu sao?"

Khóe mắt Hạ Thừa đã sớm liếc về phía Sở Hành Vân chỉ là không thèm để ý đến y mà thôi, nghe Trâu Ngọc Hành nói như vậy, mới gắng gượng quay đầu liếc y một cái, đang định bảo Tiếu Thụ qua xem một chút, lại thấy Sở Hành Vân đang đi đến chỗ bọn họ.

Trâu Ngọc Hành thấy người đi đến liền như phát điên, nhìn thấy Sở Hành Vân không nói lời nào đã ôm y một cái thật chặt: "Đã lâu không gặp, Sở đội trưởng."

Sở Hành Vân bị hắn ôm cả người không được tự nhiên, vỗ vỗ lưng hắn tượng trưng: "Ngài là người bận rộn, đương nhiên là không thể gặp được rồi."

Trâu Ngọc Hành khoác cả hai tay lên trên bả vai y, thái độ thân thiết giống như là anh em sinh đôi, cười ha hả nói: "Cậu nói những lời này trước mặt nhị gia, là muốn vả mặt tôi có đúng hay không?"

Bỗng nhiên cảm giác rùng cả mình kéo tới, Sở Hành Vân rụt cổ lại nhìn sang bên cạnh, thấy Hạ Thừa mặt mày lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt u ám đến mức có thể chảy ra nước.



Sở Hành Vân cảm thấy tiểu tử này thực là hẹp hòi, chẳng rộng lòng một chút nào, không phải chỉ là ầm ĩ một trận thôi sao, những năm này bọn họ cãi nhau còn ít sao? Sao sắc mặt lại thối như thế cơ chứ?

Trong lòng y đang dạy dỗ Hạ Thừa, đã thấy Hạ Thừa bước tới đem cánh tay Trâu Ngọc Hành đang khoác trên bả vai y hất ra, còn đẩy Trâu Ngọc Hành về sau một cái, làm bộ làm tịch cười nói: "Ngồi xuống nói chuyện."

Hắn đẩy Trâu Ngọc Hành dùng lực không nhỏ, Trâu Ngọc Hành suýt chút nữa đã bị hắn đẩy ngã, trong miệng kêu to 'Ai nha, ai nha' làm cho một đám quản lý cao cấp ba chân bốn cẳng đỡ lấy.

Sở Hành Vân đang xem náo nhiệt, lại bị Hạ Thừa siết chặt cánh tay kéo vào trong đại sảnh đẩy ngồi xuống ghế sopha, không hiểu ra sao nói: "Cậu làm gì đấy, tôi tìm hắn có việc."

Hạ Thừa ngồi trên tay vịn sopha bên cạnh y, hắn rũ mắt xuống nhìn y: "Anh tìm hắn?"

"Tôi không thể tìm hắn sao?"

Hạ Thừa: "Không phải anh tới tìm tôi sao?"

Sở Hành Vân nhất thời nghẹn họng, tâm nói tiểu tử này rất có tiềm chất làm tình báo, cập nhật thông tin cũng rất kịp thời. Vì vậy có ý chọc tức hắn: "Tôi tìm hắn, thuận tiện tìm cậu." Nói rồi vẫy vẫy tay với Trâu Ngọc Hành: "Trâu thiếu gia, đến đây đến đây, ngồi nói chuyện."

Trâu Ngọc Hành bị cái đẩy kia của Hạ Thừa khiến đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ vòng qua cái bàn đi tới chỗ trống bên cạnh Sở Hành Vân: "Vừa mới rồi có một trận gió quét qua."

Hạ Thừa nhấc một cái gối lên ném vào trong lòng hắn, Trâu Ngọc Hành bị cái gối ôm đập vào ngã xuống đầu kia của ghế sopha, cách Sở Hành Vân tới gần một mét.

Hạ Thừa khẽ mỉm cười: "Cậu cứ ngồi vậy đi, nói tóm tắt thôi, đừng chậm trễ việc mua hạt đậu của cậu."

Sở Hành Vân nghĩ câu nói sau cùng là đang ám chỉ mình Trâu Ngọc Hành không có nhiều thời gian, vì vậy đơn giản hai ba câu giải thích ý đồ tới đây.

Trâu Ngọc Hành ôm gối vẻ mặt khó xử, cười nói: "Ôi chao Sở đội trưởng, không phải là tôi không muốn phối hợp điều tra với các anh, mà là vụ án này đã xảy ra hơn một năm trước, bây giờ còn điều tra cái gì nữa? Hơn nữa, tên nhóc khốn kiếp đó nhảy lầu cũng khiến cho khách sạn của tôi bị sụt giá mạnh, bây giờ anh lại muốn điều tra, nếu làm tổn hại đến danh tiếng của tôi thì anh tính sao?"

Sở Hành Vân lòng nói đây chính là cái gọi là lợi ích tối thượng của thương nhân, còn chưa nghĩ ra phải ứng đối như thế nào, liền nghe thấy Hạ Thừa hỏi y: "Tại sao lại muốn điều tra lại?"

Sở Hành Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cậu đừng có quản!"

Hạ Thừa:...

Trâu Ngọc Hành liếc nhìn hai người bọn họ, cười hì hì dịch cái mông lại gần, bỗng nhiên cảm thấy khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng hơn nhưng nhìn lại vẻ mặt của Hạ Thừa, hắn lại rụt về góc sopha, cợt nhả nói: "Cãi nhau rồi sao? Sở đội trưởng, tôi phải nói cho anh nghe chuyện này, hắn chắc chắn phải quản, bởi vì mới nãy, khách sạn Lệ Âu đã đổi chủ, bị Thiên Nga thành thu mua rồi."

Sở Hành Vân:...

Hắn vừa mới nói cái gì cơ? Đúng là miệng quạ đen!

Hắn bỏ ra số tiền lớn để bình xét cấp bậc khách sạn cứ như vậy bị Hạ Thừa thu mua, thế nhưng hắn lại vô tâm vô phế cười hi hi ha ha, Sở Hành Vân thầm nói tên phú nhị đại này thực thiếu tâm nhãn.

Hạ Thừa giả vờ giả vịt nhìn đồng hồ đeo tay, có lòng tốt nhắc nhở hắn: "Cậu không phải đi mua hạt đậu à?"

Trâu Ngọc Hành vỗ mạnh đầu đứng lên: "Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này."

Trâu Ngọc Hành mang theo người ào ào rời đi, đi được hai bước quay đầu lại hỏi: "Nhị gia, còn chuyện công xưởng?"

Hạ Thừa: "Ngày mai liên hệ Tiếu Thụ?"

Bọn họ đi rồi, chỉ còn lại Sở Hành Vân cùng Hạ Thừa, Sở Hành Vân thấy vị đại gia này đã bày ra vẻ mặt khó chơi, chỉ có thể cười nói: "Giúp đỡ đi tiểu thiếu gia, hết sức khẩn cấp."

Hạ Thừa liếc nhìn y một cái, mười phần cay nghiệt nở nụ cười: "Không phải bảo tôi đừng có quản sao?"

"Coi như tôi miệng tiện, cậu có quản hay không, sảng khoái nói một câu đi."

Hạ Thừa cho Tiếu trợ lý một ánh mắt, quay đầu hướng y nói: "Cảnh sát tiên sinh, chú ý ngữ khí nói chuyện của anh, tôi có thể mang tinh thần của người nộp thuế phối hợp với anh tra án, nhưng đây không phải nghĩa vụ, anh nên rõ chuyện này."

"Vậy thì làm phiền cậu, vị công dân tốt, sau này tôi sẽ xin cờ thưởng cho cậu."

Hạ Thừa đứng lên đối mặt y, sửa sang lại cổ tay áo âu phục, lười biếng cười nói: "Tôi cần cờ thưởng của các anh làm gì? Còn vô dụng hơn cả khăn quàng đỏ của đội thiếu niên tiền phong. Nói đi nói lại ai giao cho các anh cái quyền cưỡng ép truyền bá tư tưởng chính trị vào một lá cờ rách nát, đồ vật không đáng giá một đồng mà các anh làm như là đang ban công đức vô lượng vậy, đội ngũ cảnh sát nhân dân sao lại có thể phóng túng bản thân bành trướng trở thành như bây giờ? Hay là cơ quan chấp pháp của các anh chuyển hướng sang sản xuất nuôi trồng quy mô lớn sao?"



Sở Hành Vân ngồi trên ghế sopha, bình tĩnh nhìn vẻ mặt chanh chua không phun nổi ngà voi của hắn: "Cậu biết tôi đang nghĩ cái gì không?"

Hạ Thừa giả bộ hiếu kỳ: "Cái gì?"

Sở Hành Vân: "Tôi đang nghĩ, tôi làm sao lại để tiểu Hạ Thừa đi sai lệch, trở thành bộ dạng như bây giờ."

Sở Hành Vân bước vào thang máy trước, cũng không nhận thấy vẻ mặt khác thường của Hạ Thừa.

Tới lúc đi đến căn phòng Vương Minh Viễn đã nhảy lầu, Hạ Thừa vẫn luôn trầm mặc một cách kỳ lạ. Điều này khiến cho Sở Hành Vân cảm thấy có chút khó tin, anh bước ra khỏi thang máy đi trên hành lang, Sở Hành Vân lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn hơi rũ mắt, mày nhíu lại, bộ dạng có vẻ sa sút.

Sở Hành Vân không ngờ tới hắn lại thực sự để tâm đến câu nói đó của mình, y xoay người đi ngược lên phía trước, nhìn hắn cười nói: "Làm sao vậy tiểu thiếu gia, đang tự kiểm điểm lại bản thân sao? Không sao, chỉ cần gọi một tiếng ca ca, ca ca liền tha thứ cho cậu."

Hạ Thừa khẽ nhấc đôi mắt lạnh lùng, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi một cái, nói: "Quay mặt qua chỗ khác."

Sở Hành Vân cười cười không thèm để ý, theo lời quay mặt sang chỗ khác.

Khách sạn Lệ Âu đã được cải tạo lại rất nhiều lần, căn phòng năm đó Vương Minh Viễn ở là một căn phòng tiêu chuẩn giờ đã biến thành một phòng xép, quản lý phòng đã khôi phục lại cách bài trí và đồ đạc trong căn phòng giống như năm đó.

"Lúc đó sau khi cậu học sinh kia nhảy lầu, mấy người chúng tôi trực ban đã chạy vào trong phòng trước khi cảnh sát tới, anh yên tâm, không có phá hoại hiện trường. Tôi nhớ lúc đó căn phòng rất sạch sẽ, giống như thể chưa từng có ai ở qua, cậu học sinh kia để lại di thư ở trên quầy bar cạnh ban công."

"Có camera giám sát không?"

"Trong hành lang có, thế nhưng hiện tại không dễ tìm, thời gian đã quá lâu, có lẽ đã tự động xóa rồi, để tôi đi kiểm tra thử xem."

Năm đó cảnh sát phân cục nhìn thấy bức di thư liền kết luận là tự sát, cộng thêm Trâu Ngọc Hành muốn dàn xếp cho yên chuyện này để làm giảm ảnh hưởng tiêu cực đến khách sạn, vụ án này từ lúc phát sinh đến lúc kết án không tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả băng ghi hình theo dõi cũng không xem, hiện giờ y muốn điều tra lại, chắc chắn là đã bỏ qua rất nhiều manh mối.

Sở Hành Vân đi tới ban công, năm đó Vương Minh Viễn đã nhảy xuống từ chỗ này, y dựa vào lan can ban công nhìn xuống, độ cao hơn mười tầng lầu, đoàn người cùng dòng xe cộ chỉ lớn hơn hạt đậu.

"Ban công đã được mở rộng ra sao?"

Sở Hành Vân đột nhiên hỏi.

Quản lý phòng nói: "Không có, sau khi chuyện đó xảy ra chúng tôi đã nâng lan cao lên cao hơn mười mấy cm."

Mười mấy cm... cũng tức là, chiều cao của lan can năm đó còn chưa tới hông y, so với Vương Minh Viễn, có lẽ mới vừa đến eo cậu. Nếu như cậu ta muốn nhảy xuống, nhất định phải đứng ở trên lan can, thế nhưng thành lan can tròn hình ống không tiện đứng thẳng, cho nên cậu nhất định phải hạ thấp trọng tâm, cũng chính là ngồi xổm xuống mới có thể ổn định trên lan can, như vậy lúc cậu ta nhảy lầu nhất định phải đứng dậy, hai chân dùng sức lao ra phía ngoài.

Hạ Thừa lặng lẽ đi đến phía sau y, hỏi: "Tìm được manh mối gì chưa?"

Sở Hành Vân không lên tiếng, trầm mặc lùi về sau mấy bước, sau đó bỗng nhiên chạy ra ban công, trong nháy mắt đã nhảy lên trên lan can.

Y vừa mới ngồi xổm xuống lan can ổn định trọng tâm, cánh tay liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lại, lực mạnh đến mức suýt chút nữa làm gãy xương cánh tay, y kêu lên một tiếng đau đớn.

Hạ Thừa túm lấy y giống như túm lấy một con khỉ ở trên cây kéo xuống, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay y, hai con mắt dùng sức như muốn xé nát y: "Anh làm cái gì vậy!"

Không hề nói quá một chút nào, Sở Hành Vân cảm thấy nửa cánh tay mình sắp tàn phế mất rồi, từ bả vai trở xuống giống như liệt nửa người kêu: "Buông tay buông tay buông tay, mau buông tay!"

Hạ Thừa dùng sức hất tay y ra, giận không nhịn nổi trừng mắt nhìn y.

Sở Hành Vân lắc lắc cánh tay, không thể tin nổi nhìn hắn: "Cậu được đấy, lực tay lớn như vậy, muốn tôi bị tàn phế sao?"

Hạ Thừa dường như cũng nhận ra được mình quá mất bình tĩnh, có mấy phần che giấu quay mặt sang một bên, khóe môi câu lên lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Nếu tôi muốn phế anh, vừa nãy nên đẩy anh xuống luôn!"

Sở Hành Vân chỉ vào Hạ Thừa hỏi Tiếu Thụ: "Tiểu tử này hôm nay uống phải xăng à!"

Tiếu trợ lý chưa bao giờ tham gia vào đại nghiệp đấu võ mồm giữa hai người bọn họ, ngẩng đầu nhìn trần nhà giả bộ là người qua đường.

Hạ Thừa nhíu chặt mày không kiên nhẫn nói: "Xem xong chưa? Xem nhanh lên rồi đi xuống thôi."



Sở Hành Vân trở mặt cực nhanh, đảo mắt đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, ngoắc ngoắc tay với Hạ Thừa ra hiệu hắn đi tới ban công, Hạ Thừa sầm mặt lại bất đắc dĩ đi tới bên cạnh y.

Sở Hành Vân chỉ vào toàn kiến trúc cao nhất trong quảng trường Nặc Á, Trân Châu tháp, nói: "Hôm nay tôi đặc biệt đến tìm cậu, đến đây, nhìn hướng kia xem, có thấy không, cho tôi mượn băng ghi hình theo dõi trên đỉnh Trân Châu tháp kia đi."

"Tại sao?"

"Chậc, tiểu hài tử đừng có mà hỏi nhiều như vậy, hữu dụng đối với tôi là được rồi."

Hạ Thừa nghiêm mặt lườm y một cái, xoay người rời đi.

Sở Hành Vân vội vã đuổi theo bóng lưng hắn: "Cậu giúp tôi lấy băng ghi hình, tôi sẽ giúp cậu ngăn cản lão gia tử bắt cậu đính hôn."

Hạ Thừa dừng chân trước cửa thang máy, thanh âm không lớn, nhưng lại rất mạnh mẽ: "Đừng nhắc tới chuyện này nữa."

Sở Hành Vân cùng hắn đi vào thang máy, ấn nút lầu một, cười nói: "Thế nào? Cậu khẳng định là còn muốn lướt qua vạn bụi hoa trong năm mươi năm nữa, không muốn mất đi thân phận quý tộc độc thân đi? Cậu giúp tôi lần này, sau này lão gia tử bắt cậu đính hôn tôi sẽ giúp cậu ngăn lại."

Hạ Thừa nghe vậy ngừng chốc lát, quay đầu lại ánh mắt quái lạ nhìn y: "Giúp tôi ngăn? Tại sao?"

Sở Hành Vân khoác tay lên bả vai hắn: "Tốt xấu gì tôi cũng là ca ca của cậu, đương nhiên là muốn suy nghĩ cho chung thân đại sự của cậu rồi, đối tượng còn phải do chính cậu tự mình lựa chọn mới được."

Hạ Thừa: "Bỏ tay ra."

Sau khi đưa vị đại gia này lên xe, tuy rằng hắn không có đáp ứng sẽ lấy giúp băng ghi hình, thế nhưng cũng không châm biến hoặc là từ chối thẳng thừng, Sở Hành Vân liền biết, hắn là đã đồng ý sẽ hỗ trợ.

Sở Hành Vân ngồi trong gió đông mà mình đã phá vỡ, còn chưa kịp đánh lửa, điện thoại di động liền vang lên.

"Thế nào rồi, các cậu đã đến dự tang lễ chưa?"

Phó Diệc nói: "Đã kết thúc rồi, cậu còn nhớ bức ảnh mà Tam Dương phát hiện ra chứ?"

Sở Hành Vân lấy từ trong hộp thuốc lá sứt mẻ ra một điếu thuốc, không chút để ý hỏi: "Bức ảnh nào?"

"Bức ảnh đặt cùng một chỗ với di thư của Trình Huân."

Sở Hành Vân cúi đầu cắn điếu thuốc, đang định châm lửa, nghe vậy ngẩng mạnh đầu lên, cầm điếu thuốc xuống, nói: "Nhớ rõ, làm sao vậy?"

Phó Diệc: "Vậy cậu hẳn là nhớ rõ, đó là một tấm ảnh chụp chung của bốn cậu thiếu niên, sau khi đối chiếu, chúng tôi xác nhận trong đó có ba người đã chết là Tiết Mân Hào, Vương Minh Viễn cùng Trình Huân, hơn nữa ở tang lễ của Trình Huân chúng tôi gặp được người thứ tư, cậu ta có lời muốn nói với cậu."

Mấy giây sau, Sở Hành Vân nghe từ trong điện thoại truyền đến thanh âm nhẹ nhàng êm ái của thiếu niên, cậu nói: "Cảnh sát Sở, chào anh, tôi là Viên Húc, tôi là người đã gửi email cho anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.