Trong quán bar cao cấp xì xầm náo loạn, những kẻ có tiền ăn chơi tụ tập, nhảy điên cuồng, loạn lạc thì bên trong một căn phòng cách đó 1 vách tường lại trẫm tĩnh đáng sợ.
Bầu không khí ngột ngạt, âm u không có gương cung bạc kiếm hay đấu mắt chỉ đơn giản âm trầm nhìn người nọ không ai nói gì.
"Trở về." Một giọng nam trầm thấp vang lên phá vỡ sự ngột ngạt đáng sợ này. Lục Thiên Trạch nhìn hắn khẳng định nói.
Tên kia chỉ duỗi người ra sau ghế môi mỏng nhếch lên nụ cười đạm bạc như có như không: " Trễ hơn so với ngươi"
Cả hai người không đầu không đuôi nói những từ ngữ kì lạ, nhưng lại có cảm giác như hiểu rõ đối phương.
Hai vị trợ thủ của Lục Thiên Trạch và hoắc Ngạo Luân đầy đầu nghi hoặc nhưng mặt ngoài bình tĩnh : Hai người họ 'tâm linh tương thông' đến nổi vậy sao?
"..."
Không khí lại lắng đọng hơn trước, một lúc lâu đến nổi không người thì lục Thiên trạch nói, giọng đầy cảnh cáo và đầy chiếm hữu:
"Ngươi tốt nhất từ bỏ đi. Cô ấy mãi là của tôi"
Đối diện, Hoắc Ngạo Luân nghe hắn nói, mắt khẽ nheo lại, cười lạnh, có chút sát ý:
"Của ngươi? Không phải ngươi là người không cần sao? " tràn ngập châm biếm .
"...Đó là sai lầm quá khứ. Hiện tại...cô ấy thuộc về tôi!" hắn nheo mắt lại không chút yếu thế nói.
"Ngươi đừng quên ngay từ đầu cô ấy yêu là tôi, các người, chỉ là những kẻ bị lãng quên." Lục Thiên Trạch không chút khách khí đâm thủng tầng giấy mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-tam/992267/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.