Nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, cô nghi hoặc nhưng vẫn bắt máy:
"A lô?"
[...]
"Ai đó?"
[....] lại một mảng im lặng.
"??Không nói thì tôi cúp máy đây." Đang thư giản trong bồn tắm bị phá là bực rồi nha.
[...Mạn Mạn...] cuối cùng đầu bên kia cũng lên tiếng. Nhưng là...
"Anh là ai?" Sao nghe quen tai thế?
[Mạn Mạn...] giọng nam trầm thấp của người đầu kia vẫn gọi tên cô nghe giọng điệu hình như là say rồi thì phải.
"...Hoắc Ngạo Luân?" cô không chắc chắn hỏi lại.
[... Mạn Mạn] đáp lại cô là tiếng thở đều và tên cô.
Quả nhiên không nên nói chuyện với người say mà!!
Nhưng đã chắc đối phương là ai? Kiều Tuyết Mạn nhìn điện thoại một lần chắc bản thân không cầm nhầm điện thoại của nữ chính hay ai khác... Nhưng mà Mạn Mạn là quái gì thế? Cô và hắn thân từ khi nào vậy?
"Sao anh gọi cho tôi?" đã tối rồi gọi cho cô làm chi?
Đầu bên kia chỉ vẫn gọi tên cô.Sao cô không biết tên này có bệnh vậy chứ?Bình thường thì im ắng trầm tĩnh lắm mà. Mấy tên nam chính này bệnh không chỉ một mà tập thể tên này bệnh hơn tên kia mới chịu mà người chịu trận là cô mới nói.
Đến khi cô muốn nóng máu cắt điện thoại thì hắn mới nói:
[Em vẫn nhớ tôi chứ?]
Tuy không hiểu hắn hỏi chuyện nay làm cái quái gì? Nhưng cô vẫn trả lời hắn:
"Nhớ." nhớ những chuyện anh từng làm với nguyên chủ này. Nhớ cách anh tàn nhẫn hành hạ tôi. Nhớ tất cả các người đã khiến tôi sống không bằng chết, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-tam/992262/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.