Chương trước
Chương sau
Hắn im lặng, tim tôi cũng lặng theo sự im lặng của hắn, lúc này tôimới phát hiện, hóa ra mình vẫn không hề hận hắn, vẫn muốn nghehắn giải thích rằng tất cả đều chỉ là giả, dù cho hắn đã kết hôn thìcũng là vì có nỗi khổ trong lòng. Nhưng hắn chỉ lấy imlặng đan­thành một cái lưới lớn, khiến tôi cứ sa dần vào đó.

Mãi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: Anh và Triển Lộ suýt chút nữađã cưới nhau.

Chuyện bắt đầu rất đơn giản, lúc mới đi du học ở nước ngoài thìTống Tử Ngôngặp được Hoa kiều Triển Lộ ở trường, Tống TửNgôn dù có tự lập tới đâuthì cũng là trẻ xa quê hương, hơn nữaTriển Lộ lại là người sôi nổi nhiệt tình hướng ngoại, hai người khôngkhỏi thấy cuốn hút nhau. Đương nhiênlúc ấy còn có cả Triển Dươngnữa, ba người bình thường vẫn hay đi pic­nic dã ngoại. Một người làcông tử phóng khoáng, một người là mỹ nhân rựcrỡ, hai ngườithường xuyên qua lại, cuối cùng sống chung, giữa bầu khôngkhí tựdo không bị ai ngăn cấm của nước Mỹ, sống chung có là gì, đượcmộtthời gi­an sau, bọn họ quyết định kết hôn. Dù hai nhà đều thấyphát triển hơi nhanh, nhưng bên nhà gái Tây hóa, không can thiệpvào nhiều; mà nhàtrai, người trong nhà chẳng ai quản được, cho nêncũng thức thời, chuẩnbị hôn lễ.

Nói tới đây thì Tống Tử Ngôn ngừng lại, tim tôi như muốn ngừngth­eo hắn,bắt đầu cảm thấy từ lúc nghe câu chuyện này đã là sai lầm,nhưng tôi vẫnngoan cố chưa chịu nhận thua, cố giấu tâm tình củamình, giả vờ hờ hữnghỏi: Sau đó thì sao? Tại sao hai người lại ly­hôn? .

Tống Tử Ngôn nhìn tôi, lặp lại câu nói cũ: Anh chưa cưới côấy .

Tôi không khỏi nghi ngờ, hắn nói tiếp: Trên đường tới hôn lễ, bọnanh bị tai nạn ô tô .

Tôi tự động bổ sung thêm: Sau đó cô ta mất trí nhớ, hoàn toàn­quên anh, anh chán chường đau khổ, về nước chữa vết thương lòng,thế quái nào lại gặpđược tôi. Nhưng không ngờ rằng cuộc sống mớicủa anh còn chưa bắt đầu thì người yêu cũ đã khôi phục trí nhớ, vềnước tìm anh, sau đó… . Sau đókhông phải là lúc hai người ôm nhaukhóc, nắm tay nhau kết thúc tốt đẹpsao? Giờ anh chạy tới nhà tôilàm cái gì? Hay phải nói, chẳng biết từ khi nào tôi đã thay thế đượcvị trí của cô ta trong lòng anh, là kẻ đến sau, hiện thân cho suốin­guồn chảy qua trái tim khô cằn của anh hả?Giờ quantrọng chính là, cuối cùng thì tất cả những chuyện này làmột bộ phim vềđôi nam nữ yêu nhau cuồng s i trải qua đau khổ rồilại về với nhau, haylà vở kịch về kẻ đến sau vô tình bắt chiếm đượctrái tim của chàng traiđau khổ?Người đóng vai nam chính - kẻ đang ở trước mặt tôi đây, tôi nhìn hắnnhưng lại bị bộ mặt kinh khủng của hắn dọa.

Hắn giận dữ trừng mắt nhìn tôi: Vứt hết mấy thứ trong đầu emđi! . Rồi ngừng lại, sắc mặt dịu đi, bắt đầu kể lại chuyện: Xe bọnanh đâm vào một gốccây ven đường, đầu xe nát bé t, may là không aibị thương, chỉ hoảng loạn một chút. Anh xuống xe, rồi lôi Triển Lộra the o. Lúc đó anh mặc lễphục, cô ấy mặc váy cưới, quần áo của aicũng nhăn nhúm, trên đầu còn cóvết thương vì va chạm, ai cũngthảm hại .

Dù trong lòng rất chua xót, nhưng hoàn cảnh này khiến tôi vẫn khódằn lòngmà bổ sung thêm: Gặp đại nạn mà chưa chết, hai ngườicác anh nhìn nhau,trong lòng tràn ngập cảm động, yêu thương, cùngn­hìn nhau thật lâu chứachan tình cảm, rồi ôm hôn chứ gì? .

Hắn nghiến răng nghiến lợi: Thực tế không đặc sắc như tưởngtượng trong đầu em đâu! .

Nghe câu nói của hắn, tôi như nhấc được hòn đá trong tim mình ra: Sau đó thì sao? .

Hắn hít một hơi: Lúc đó anh và cô ấy nhìn đối phương thê thảm,nhìn thật lâu rồi cùng mỉm cười, sau đó quyết định hủy hôn .

Tôi chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt thêm mấy cái, dựa vào sứctưởng tượng mạnh mẽ và log­ic phi thường, vẫn không thể nào đem­tai nạn ô tô rồinhìn nhau cười có quan hệ gì với hủy hôn, tôi bèn hỏi: Tại sao? .

Hắn nghĩ một lát rồi nói: Cũng chẳng hiểu nổi, lúc đó chỉ thấy baon­hiệttình đều biến mất. Sau này về nước, mặc kệ gia đình phản đối,anh tự mởcông ty riêng, dần dần mới hiểu rõ. Khi ấy anh với TriểnLộ còn quá trẻ,cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, công việc, cuộcsống sự nghiệp cứ như đi trên đường rải thảm, tình cảm cũng thế.

Lúc đó cho rằng, bản thân và những người xung quanh đều nghĩ làtốt thìchính là thứ mình muốn. Thực ra không phải, chỉ là không­biết từ chốithế nào mà thôi .

Tim tôi thiếu điều nhảy ra vì một suy đoán nào đó, tôi hắng giọnghỏi: Vậybây giờ, con đường của anh người bên cạnh anh, đều lànhững thứ anh muốnsao? .

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, gật đầu: Phải .

Rất tốt . Tôi gật đầu, Tống Tử Ngôn không tùy tiện đi giải thích,lại càngkhông nói dối, xem ra là thật lòng rồi. Thế nên, tôi cười thậttươi: Giải thích cũng không tồi, nam nữ thụ thụ bất thân, giờ anh cóthể ra ngoàichưa? .

Hắn ngây ra, không phản ứng.

Không ngờ tới chứ gì, đại tỷ là gì? Cảnh giới cao nhất của đại tỷkhông phảilà khí thế, mà là giẫm đạp trái tim yếu mềm rồi mà vẫncười ngây thơ.

Thế nên, tôi cười rất hiền lành: Tổng giám đốc, anh tới đây khôngphải làmuốn giải thích với tôi sao? Giờ hiểu lầm đã hết, tôi tha thứcho anhrồi, mời anh ra khỏi phòng tôi, tốt nhất là thu dọn đồ đạc đikhỏi nhàtôi.

Hắn nheo mắt: Tần Khanh, em có ý gì? .

Ý như trên mặt chữ đấy .

Hắn cao giọng: Giờ chỉ vì cái chuyện tình từ tám trăm năm trướcmà nhỏ nhen thế à? .

Tôi độp lại ngay: Tôi nhỏ nhen như thế thì đã làm sao nào? Lần nàybỗng dưng nhảy ra một cô vợ cũ, ai biết được chừng nào đó lại nảy ramột cô hônthê cũ, bạn gái cũ, chi bằng giờ cứ nhỏ nhen đi, ai đảmbảo sau này không bị người ta lừa chứ.

Sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, giọng cũng lạnh đi mấy độ: Chẳngai có quákhứ là tờ giấy trắng cả, anh chưa từng yêu cầu điều đó ởem, thậm chí khi em bỏ đi rồi trở về, anh cũng chưa từng tính toánlấy một lần. Anh cònnghĩ chỉ cần tương lai thôi cũng đủ rồi, giờ xem­ra em không nghĩ nhưthế. Em kiếm cớ nhiều như vậy, đơn giản làkhông muốn tiếp tục. Chúng tasống chung với nhau lâu tới như thế,người ta bịa chuyện, em không cầnchứng cứ, đã ngay lập tức gán tộicho anh rồi bỏ đi. Tần Khanh, tới tậngiờ này, em chưa từng tintưởng anh. Giờ anh bỏ cả công ty tới tận đây,đã giải thích rồi, còn lấylòng người nhà em, em gây sự anh cũng chịuđựng, em có tùy hứngthì cũng nên có giới hạn thôi! .

Tùy hứng? . Tôi cười nhạt, Tôi là đứa vừa tùy hứng vừa tựthương tiếc mìnhđấy, hôm nay người khác nói với tôi mấy câu, tôi cóthể chạy đi, cứ cholà chạy về, người ta nói câu gì với tôi, tôi vẫn sẽchạy đi như cũ thôi.Tống Tử Ngôn, lúc anh cứ ra rả nói tin tưởngvới tôi, tại sao anh khôngnghĩ lại xem bản thân đã từng làm chuyệngì để tôi tin tưởng chưa, tạisao lòng tôi cứ bất an, tại sao tôi phảithấp thỏm như thế? Anh dựa vàocái gì mà bảo tôi phải tin tưởnganh? .

Hắn nhìn tôi trân trối, Dựa vào cái gì sao? Vậy mấy ngày nay em­nghĩ anh đang làm gì, lẵng nhẵng theo em à? .

Tôi nhìn thẳng vào hắn: Anh có yêu tôi không? .

Hắn mím môi, không nói.

Tôi uể oải: Cứ cho là không có hoa tươi điện thoại làm quen tántỉnh, khôngcó gì là lãng mạn cảm động, tuy tôi rất tiếc, nhưng cũngcó thể chấp nhận được. Nhưng có ba chữ thôi mà anh cũng khôngnói ra được, thì tôi cònkhông bằng vật nuôi của nhà anh, ít ra lúc vuianh còn cười với nó. Anhcó thể cho tôi một địa vị không? Là mộtcon nhân tình để đùa vui hay làos in miễn phí? .

Miệng hắn há ra, nhưng vẫn không thốt ra được lời nào, im lặng rấtlâu, lâutới mức tôi nghĩ rằng hắn sẽ không nói nữa, nhưng hắn lạimở miệng, thanh âm trầm ấm: Người yêu . Rồi lặp lại một lần nữa: Anh coi em là ngườiyêu .

Tim ngừng đập một giây, tôi nghe được tiếng thở của mình: Vậy nói­ra ba chữ tôi đang nghĩ đi .

Hắn cụp mắt, chỉ nói: Anh sẽ cưới em .

Rốt cuộc tên đàn ông này keo kiệt tới cỡ nào hả, nói có ba chữấy thìhắn mất mạng chắc? Tôi là người yêu anh, anh tự nguyện bị tôi tróibuộc cả đời,nhưng có mỗi ba chữấy thôi mà cũng keo kiệt à? Tôi­hoàn toàn mất kiênnhẫn: Không được, hôn nhân không có tình yêuthì chẳng khác gì nấm mồ,cái mặt này của tôi không cần phải in lên­bia mộ đâu. Tống Tử Ngôn, tổng giám đốc, tôi với anh chẳng còn gìđể nói với nhau nữa rồi, anh tới từđâu thì về lại chỗ đó đi, nếu an­hcòn mặt dày ở lì nhà chúng tôi thì mai tôi đi du lịch. Trước đây cứ cholà tôi quá ngốc, quá ngây thơ, cứ nghĩcó thể làm tan băng giá, giờ tôithông minh ra rồi, tôi không được hoàntoàn hết hy vọngở anh s ao?Xin anh nhanh lên chút đi, đỡ để tôi phảinhìn tới phát ghét.

Sắc mặt của hắn bây giờ đã không thể dùng từ khó coi để hình dungnữa, toànthân toát lên sự tức giận không giấu diếm, tôi nhìn tay hắncứ nắm rồilại mở, mở rồi lại nắm chặt, cũng thấy hơi sờ sợ. Nhưngcuối cùng hắn vẫn kiềm chế được, vẫn là cái giọng trầm trầm phát­ngán như trước: Anh thừa nhận là anh yêu em, thế đã đủ chưa? .

Đủ cái đầu anh ấy! Cái kiểu nói như bố thí cho ăn mày này của hắnlàm tôichán nản ngay lập tức, nhưng tới cực điểm rồi nên chẳng tứcđược nữa,đành cười: Cảm ơn tổng giám đốc, nhưng không cần anh­phải tự hạ thấpmình thế đâu. Người ta nói được một câu như thế làđủ rồi, đổi lại làanh, đừng nói là ba từấy, dù có tặng hoa mỗi ngày,nửa tiếng gọi một cúđiện thoại, chẳng có việc gì cũng quẩn quan­htrước mặt tôi, cố sức theođuổi tôi là chuyện không thể nào! Lời nóicủa anh quý giá, ngàn vạn lầnđừng lãng phí vào tôi, không đáng,thật đấy! .

Nói xong tôi còn nghiêm trang gật gật đầu, tăng thêm tính hiệu quả.

Hắn không nói gì, chỉ đứng yên nhìn tôi, tôi không nhận ra vẻ mặtđó là gì.Nhìn nhau hồi lâu, hắn quay người, bước đi, mở cửa phòng,ra ngoài.

Tiếng sập cửa rất mạnh, khiến chút bụi bị rơi xuống.

Một đứa trong lòng vốn đầy căm phẫn như tôi tự dưng lại gạt hết chíkhí đimà thấy ân hận. Thực ra đâu phải tôi không biết hắn lúng túngkhó chịu,nói thì cũng bắt nói ra rồi, làm sao còn làm người ta phảitức tới mứcphải bỏ đi chứ. Vốn dĩ định mang sổ tay ra ghi lại, rồihàng năm khoanhtròn lên trên lịch thành một ngày lễ để chúcmừng, bị tôi đem danh dự rađùa dai như thế, cuối cùng đùa chongười ta không chịu được, cúp đuôi đimất. Tôi che mặt rên rỉ, cái đồchết tiệt nhà mày, sống chung với hắn bao lâu rồi, chỉ số kiên nhẫncủa hắn thấp tới mức nào mày còn không rõ haysao.

Cứ phồng má giả làm người béo hết lần này tới lần khác, người bánthịt lợncũng không tới nhà nữa rồi!Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi khóc không ra nước mắt, vộivàng xuống giường đi dép vào kéo người ta quay lại. Còn chưa độngtới tay nắm mà nó đã chuyển động như có linh hồn, đúng là ôngtrờiđã bị tình cảm sâu nặng của mình cảm hóa, tới đồ vật cũngthương­mình sao? Còn chưa tự khen thì cửa đã mở ra, bên ngoài là ngườiđãra khỏi phòng khi nãy - Tống Tử Ngôn.

Anh .

Em .

Hai người chúng tôi cùng lúc cất tiếng, rồi cùng lúc ngừng lại.

Lại im lặng, tôi thầm khóc nức nở trong lòng, cầu khấn: đừng tớichào tạmbiệt, đừng nói là chơi xong rồi Mới khấn được mấy lần thì đã nghe hắnhắng giọng, mặt mày lúngtúng, mắt đảo lung tung mà không chịu nhìn tôi,nhìn sao cũng thấycó chút lo lắng, có chút hối lỗi Trong lúc tôi nơm nớp lo sợ, hắn đã mở miệng: Em thích hoagì? . Không biết có phải tôi nhìnnhầm hay không, hình như mặt hắnhơi đỏ lên thì phải Tống Tử Ngôn bắt đầu chính thức theo đuổi tôi rồi!Hôm sau, cô bé ở cửa hàng bán hoa đưa tớimột bó hoa to, là hoahồng nhung, ừm, cũng không tồi, tuy tôi chẳng khinào quan tâm tớihoa cỏ, nhưng hoa này là tượng trưng cho tình yêu, tôisung sướngnhận lấy. Đang xoay xoay bó hoa ngắm nghía thì thấy bên trongcònmột tờ giấy, tôi tò mò lấy ra, trên giấy là nét chữ quen thuộccủaTống Tử Ngôn: Em yêu, em cứ bay chầm chậm, cẩn thận gai hoa hồng phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.