Một cô bé bốn tuổi được bố bế ngây thơ quay đầu lại hỏi.
Hai người lớn phía sau con bé cũng đang há hốc mồm nhìn chúng tôi.
Tôi cúi đầu nhìn lại tư thế của mình với Tống Tử Ngôn, tôi ngồi trêngiường, hắn đè áp qua người tôi, cả hai đều thở dốc, quần áo xộcxệch…tôi thầm cảm thán trong lòng, cái này đúng là dạy hư trẻ con a!
Giờ ông bố kia mới sực tỉnh đưa tay lên che mắt con gái lại…
Mất bò mới lo làm chuồng, giờ thì đã quá muộn rồi!!
Bầu không khí trong phòng chuyển thành xấu hổ, tận tới khi đôi vợ chồng kia đã sắp xếp xong đồ đạc rồi mà không khí vẫn nặng nề như cũ. Tuy nói làtạm thời nằm cùng phòng, nhưng cứ như thế cũng không tốt, cực kỳ khôngtốt. Vì thế bà mẹ bên kia đánh tiếng làm quen trước, hơn nữa lại là câuhỏi an toàn nhất trong cái bệnh viện này: “Con cô bị bệnh gì thế?”
Oái, đừng để quan niệm che mắt mà nghĩ đương nhiên phải thế, nằm trong phòng bệnh nhi không nhất thiết phải là nhi đồng!
Tôi yếu ớt xua tay: “Ầy…thực ra là em nằm viện ạ.”
Tôi vừa nói xong thì đôi vợ chồng kì cục kia đã nhìn tôi với ánh mắt vôcùng bất thường rồi roẹt một cái quay phắt đi, tôi trở thành người vôhình ngay trong phòng.
May là mắt trẻ con trong sáng như tuyết, có một đôi mắt khéo phát hiện ranhững gì trong lành đẹp đẽ. Nhân lúc bố mẹ xuống mua cơm, con bé cấtgiọng trẻ con hỏi thăm tôi: “Chị ơi, miệng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-sap-bay-roi/2726109/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.