“Dạ.” Tôi gật đầu.
“Công ty tổ chức đi du lịch.”
Tôi phản ứng ngay: “Thật ạ?”
Hắn nhìn tôi: “Cô muốn đi à?”
Tôi cố né câu hỏi, cẩn thận hỏi lại: “Còn tổng giám đốc thì sao?”
Hắn hỏi: “Cô rất muốn tôi đi?”
Tôi rất muốn đi du lịch, nhưng nếu có anh đi cùng thì tôi thà nằm nhà còn hơn…
Tôi còn chưa trả lời, hắn đã tự nói trước: “Mấy hoạt động kiểu đó tôi không tham gia.”
Tiếng nhạc bên tai càng lúc càng vang, đôi người tí hon nhảy càng lúc càngnhộn. Tôi thở dài: “Vốn tưởng vừa được thưởng thức vẻ đẹp sông núi củatổ quốc, vừa được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của tổng giám đốc, xem ra trên thế gian này khó có gì được toàn vẹn đôi đường, không thể nào ănđược cả tay gấu và cá mà.”
“Thực sự tiếc?” Hắn hỏi.
“Tiếc đứt cả ruột, vạn năm sau oán hận còn lưu, nuối tiếc cả đời khôn nguôi.” Tôi đáp.
Hắn cười cười, cúi mặt ăn tiếp, không nói gì nữa.
Ngẩng đầu ngắm trời, quang đãng trong xanh, cúi đầu nhìn đất, sương sớm còn vương.
Giống như tâm trạng hiện giờ của tôi.
Mùng một tháng năm, công ty tổ chức cho nhân viên đi du lịch Thanh Đảo, lộtrình ra khỏi thành phố có qua trước cổng trường tôi, tôi thức dậy thậtsớm ra trước cổng chờ xe ô tô công ty qua đón, sung sướng cười hí hí,lại cười hí hí sung sướng ~ xe nhanh chóng tới nơi, cửa xe mở ra, tôinhảy hai bước vào xe, vừa cúi người chào hỏi mấy người đồng nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-sap-bay-roi/2726081/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.