Gặp lại
Giọng ông cụ bỗng nhiên chuyển thành thương cảm: “Sớm đã biết cháu trai không thể nuôi, nuôi lớn rồi sớm muộn gì cũng là của người khác, á a a a ~”rồi kéo dài thành giọng hát kinh kịch, còn dùng ống tay áo giả đò quệtquệt mấy giọt nước mắt vô hình.
Nhìn màn biểu diễn bất thường đó, miệng tôi giật giật mấy cái, cảm giácngười qua người lại đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, chắc đang nghĩtôi là đứa cháu nội bất hiếu của ông cụ này, tôi vội vàng nói lảng sangchuyện khác: “Ông đã lớn tuổi rồi, sao vẫn còn làm việc ở bệnh việnchứ?”
Ông cụ buông ống tay áo xuống, nghiêm mặt nói: “Tổ quốc đã dạy dỗ ông, choông tất cả, ông không thể lấy cái cớ tuổi cao sức yếu ra mà an nhànhưởng lạc, phải tiếp tục tận tụy cống hiến vì đất nước, vì nhân dân!”
Một câu nói tràn đầy khí phách mạnh mẽ, đó nếu như ông cụ không quay phắtlại theo một góc một trăm năm mươi độ nhìn chằm chằm vào mấy cô y tá trẻ trung đi ngang qua thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn…mãi tới lúc mấycô y tá đi vào khu bệnh nhân nội trú, ông cụ mới vui vẻ hài lòng quayđầu lại nói với tôi: “Cháu coi! Giờ tổ quốc đã cho ông một cơ hội đểphát huy thực lực, ông phải đi làm việc đây, hôm nào rảnh sẽ tìm cháunói chuyện.” Nói rồi đi như bay vào khu bệnh nhân nội trú.
Tôi lén lau mồ hôi, giờ đội ngũ bác sĩ ở bệnh viện quá là mờ mịt rồi!
Trường tôi ở rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-sap-bay-roi/2726074/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.