Trời trong xanh, gió thu mát mẻ mang theo hương hoa cỏ tươi thơm, ánh nắng dịu nhẹ ấm áp chạm vào mái tóc đen ngắn ngang vành tai của Lâu Vĩnh Ninh. Lúc mới đến với thế giới này, tóc anh còn chưa mọc dài như hiện tại, đã một tuần trôi qua rồi nên anh cũng quên bẵng luôn việc này.
Lâu Vĩnh Ninh đứng bên hồ thủy sinh lớn ở Ninh Giới hoa viên, anh nhìn xuống mặt nước để ngắm hình bóng phản chiếu của mình: "Ở đây không có keo vuốt, tóc không vào nếp được… Đúng là khó chịu, mình có nên nuôi nó dài ra cho giống với những người kia không?"
Anh lẩm bẩm một mình mà không hề để ý những gia nô xung quanh đang lom lom nhìn, còn chỉ trỏ xì xầm to nhỏ với nhau.
Nữ tỳ liếng thoắt nói: "Hình như trước lúc công tử nhảy xuống sông đã tự cắt tóc của mình."
"Trông chẳng ra làm sao…"
"Chưa hết, từ lúc nhị công tử tỉnh lại thì đầu óc không được bình thường, hay nói linh tinh, không ai hiểu nổi…"
"Chậc! Lúc trước công tử đã ngốc lắm rồi, không làm được bất kỳ việc gì, bây giờ lại khùng khùng điên điên… Thật đáng thương…"
Ba bốn nữ tỳ chụm lại bàn tán rất vui vẻ với nhau bên cạnh hàng hoa mẫu đơn, bọn họ chẳng hề phát hiện nhân vật chính trong câu chuyện đã đứng ở gần đó từ khi nào. Lâu Vĩnh Ninh chắp hai tay sau lưng, cẩn thận nghe không sót một chữ, anh rất tò mò Lâu Vĩnh Ninh kia là người như thế nào.
Thì ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-nhung-khong-chet/2506430/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.