Đám người làm giữ chặt cánh tay của Lý Tuấn, chủ quán trà tức đến độ mặt đã đỏ ửng lập tức cầm gáo múc xông tới đánh liên tục. Lý Tuấn ăn phải một gõ rõ đau lên đầu, gã càng tức điên hơn dùng chân đá mạnh vào đùi chủ tiệm trà.
"Dừng tay!"
Chợt, tiếng quát lớn vang lên khiến bọn họ khựng lại, tất cả đồng loạt ném sự chú ý đến chủ nhân của giọng nói đó. Một nam nhân dáng vẻ nhã nhặn, gương mặt thanh tú nghiêm nghị với hai mắt lạnh nhạt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lý Tuấn đẩy đám người làm ra, chỉnh lại y phục rồi hất mặt lên hỏi: "Ai đây?"
Một người làm trong số đó lập tức nhận ra anh, khẽ nói với trưởng quầy: "Là nhị công tử."
Lý Tuấn ngạc nhiên tức thì thay đổi thái độ như lật bánh tráng, vẻ mặt ninh bợ cúi người với Lâu Vĩnh Ninh: "Nhị công tử."
Lâu Vĩnh Ninh hỏi, giọng anh ôn hòa trở lại: "Có chuyện gì vậy? Sao lại gây gổ ở đây?"
Tên trưởng quầy lập tức liếc nhìn sang hai người chủ quán nọ, khinh khỉnh chỉ tội: "Là bọn này mặt dày lấn chiếm đất của tiệm vải, Lý mỗ đã nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn không được, xin nhị công tử làm chủ cho Lý mỗ."
Bà chủ tiệm mì giận điên lên, ngữ điệu không phục cãi lại: "Đừng ăn không nói có! Chúng tôi còn chưa vượt qua đường ranh của tiệm vải các người đâu. Chính tên Lý Tuấn cố tình gây sự, ba lần bảy lượt đuổi chúng tôi đi. Tiệm vải các người xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-nhung-khong-chet/2506424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.