Vài ngày sau, mọi việc vẫn hệt như thường lệ, tiệm vải vẫn làm ăn ảm đạm không khác gì so với lúc trước là bao. Nhưng ở bên cạnh lại mất đi bóng dáng của ông chủ hàng trà và bà chủ hàng mì.
Lý Tuấn thấy vậy thì nghĩ rằng nhị công tử đã dùng tiền đuổi bọn họ đi rồi, gã càng chắc chắn định kiến của mình về Lâu Vĩnh Ninh hơn. Gã đắc ý chạy sang quán ăn ở đối diện, bàn tán gì đó với ông chủ tiệm: "Nhạc phụ, bây giờ người có thể yên tâm không sợ bị cướp khách rồi."
"Ôi con rể đáng quý của cha đúng là nhân tài." Ông chủ tiệm mừng rỡ vỗ vai Lý Tuấn, sau đó lập tức cho tiểu nhị mang thức ăn và trà nóng đến.
Bát mì to bằng gương mặt tròn trĩnh của ông, bên trong toàn thịt và tôm khiến cho mấy thực khác xung quanh nhìn mà tức. Bỏ tiền ra ăn nhưng chỉ được vỏn vẹn vài sợi rau và ba lát thịt mỏng, quá bất công.
Lâm Tiền nép phía sau cánh cửa bên tiệm vải, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lý Tuấn. Khoảng hai hôm trước Lâu Vĩnh Ninh đã giao cho cậu nhiệm vụ trông chừng trưởng quầy, dù Lâm Tiền không rõ nhị công tử đang nghĩ ngợi điều gì nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Biết được ông chủ quán ăn kia là cha vợ Lý Tuấn cậu ngay lập tức ghi lại vào trong một cuốn sổ nhỏ. Mọi hành động của trưởng quầy, Lâm Tiền đều ghi lại rất chi tiết rất cẩn thận, kể cả việc gã ta ăn gì uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-nhung-khong-chet/2506419/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.