Đồng Húc Hòa không nghĩ tới Đường Tắc An nhanh như vậy tìm đến mình, cô còn không có kịp sửa sang lại tâm tình của chính mình.
Sắc mặt cô tái nhợt, kích động nhìn anh, lại không biết nên nói cái gì.
Đường Tắc An sắc mặt so với cô còn tái nhợt hơn, ánh mắt anh tràn ngập tơ máu, cằm cơ hồ dã lâu không cạo râu, cả người như là từ địa ngục đi ra, tiều tụy chật vật.
Ba ngày, suốt bảy mươi hai giờ, anh cơ hồ không ăn không ngủ, như người điên đi nơi nơi tìm cô.
Cuối cùng, anh thuê ba người thu thập tin tức (kiểu như thám tử),bày ra thiên la địa võng, rốt cục tra ra cô ở trong này, ở nơi yên nghỉ của cha mẹ cô.
Năm đó, tro cốt của vợ chồng Đồng Định Hưng, chính là thả tại ngọn núi này, mà nơi này cách thôn Nghênh Hi chỉ có một đoạn đường, Đồng Húc Hòa tựa hồ là từ Đài Bắc bao một chiếc tắc xi đi đến nơi này.
Một chuyến, tắc xi đã sớm xuống núi, cô một mình ở lại nơi rét lạnh khiến người cảm thấy lạnh lẽo này, tựa hồ không có ý định rời đi……
"Vì sao phải đi? Vì sao không hỏi anh?" Anh đi bước một hướng đến cô, cách cô hai bước thì dừng lại để chừa một khoảng cách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn thê lương cùng hai mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, ngực tràn lên chua xót cùng đau lòng.
Ba ngày này, cô là như thế nào chống đỡ được? Cô đang suy nghĩ cái gì? Cô tính sẽ làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-the-yeu/1526539/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.