Cô mê man hai ngày hai đêm, phải tiêm, phải truyền, vẫn là bất tỉnh, anh sốt ruột lần thứ hai mời bắc sĩ đến khám lại. Bác sĩ nói, cô bất tỉnh chìm vào trong giấc ngủ say trừ bỏ sinh bệnh, có một nửa là là do nhân tố tâm lý, có lẽ là chịu đả kích quá lớn nên không muốn tỉnh lại.
Đả kích quá lớn? Anh vô cùng lo lắng, lại hối hận tự trách, nhìn xem anh đã đem cô bức thành bộ dạng gì?
"Thử gọi cô ấy xem, cứ không ngừng kêu tên cô ấy, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi." Bác sĩ đề nghị như thế.
Y theo lới dặn của bác sĩ, anh cầm tay cô, không ngừng gọi tên cô, cùng cô nói chuyện, rốt cục đem cô tỉnh lại.
Ánh mắt Đồng Húc Hòa có chút nghi ngờ, cảm thấy không quá thích hợp, Đường Tắc An làm sao có thể ở bên cạnh cô?
Anh không phải muốn…… Không phải muốn…… Kết hôn sao?
Nhất tưởng đến kết hôn, cô dừng lại một chút, suy nghĩ nháy mắt liên kết đến tình cảnh lúc trước, Đường Tắc An nhẫn tâm trong lời nói, chính mình ở trước mặt rất nhiều người mà bất lực rồi ngã xuống, cô biến sắc, bỗng nhiên ngồi dậy, hoàn toàn thanh tỉnh.
"Làm sao vậy?" Anh đỡ lấy cô.
"Không đúng, anh…… Anh làm sao có thể ở trong này?" Cô tức giận đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghi ngờ vừa tức giận.
"Anh đưa em trở về, em bị bệnh, hơn nữa mê man đã hai ngày." Anh hồi tưởng lại một khắc kia khi cô té xỉu, tâm lại hơi hơi co rút đau đớn.
"Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-the-yeu/1526532/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.