Xe buýt ở trên đường cao tốc chạy như bay, ánh nắng sớm dần dần phủ kín mọi vật, xuyên thấu qua cửa kín chiếu vào trong xe.
Đan Đan dựa vào cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, ngón tay nắm chặt bức màn, rầu rĩ, cô bị say xe.
Bữa sáng cuồn cuộn trong dạ dày, cô rất muốn nôn hết ra ngoài.
Hứa Lương Châu ngồi một bên, thấy sắc mặt cô càng thêm khó coi, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Đan Đan thật sự không chống đỡ tiếp được nữa, ngẩng đầu, đôi mắt ướt đầm đìa nhìn hắn, bên trong tràn ngập khẩn cầu, cô gằn từng chữ: "Phiền cậu lấy giúp tôi cái bao nilon."
Hứa Lương Châu hiểu ra, đứng dậy đi đến chỗ tài xế xin hai bao nilon, còn cường thế lấy luôn chai nước duy nhất của Tống Thành.
Hắn không mang theo thứ gì, chỉ mang theo di động và thẻ.
Hắn căng bao nilon ra đặt trước mặt cô, "Nhổ ra sẽ không khó chịu nữa."
Đan Đan che ngực, "ọe" một tiếng phun ra, nôn ra từng đợt, nước mắt cũng tràn ra.
Hứa Lương Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn, ngữ khí nhẹ nhàng như dỗ em bé: "Không sao, không sao, không khó chịu."
Chờ cô nôn xong, hắn vặn nắp bình nước khoáng đưa tới, "Súc miệng đi."
Đan Đan ngửa đầu uống một ngụm nước lại phun ra, tức khắc thoải mái rất nhiều, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Lương Châu, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn cậu."
Hứa Lương Châu cười cười, chợt có chút đau lòng bộ dáng yếu ớt của cô, hắn hỏi: "Còn chịu đựng được không?"
Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-buong-tha-nguoi/1083522/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.