Đan Đan giả vờ không biết cái gì trở về nhà.
Mẹ Đan Đan ngồi trên sô pha trong phòng khách, bà cố ý rửa mặt, sau đó dùng phấn che khuất vẻ tiều tụy trên mặt, bà không thể để con gái phát hiện ra chỗ nào đó không thích hợp.
"Tối nay mẹ mệt, gọi cơm hộp, một lát sẽ đưa đến."
Đan Đan nhìn mẹ cô, có giây phút, cô rất muốn nói với mẹ, ly hôn đi.
"Mẹ, tối nay con đã ăn ở trường học rồi." Cô nói.
Mẹ Đan Đan cũng không hỏi nhiều, "Trên bàn có trái cây lấy vào phòng ăn đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Đan Đan ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn bà, hỏi: "Mẹ, ba đâu?"
Mẹ Đan Đan cứng người, ngón tay run nhè nhẹ, bà cúi đầu rồi dường như không có việc gì nói: "Tối nay ba cùng đồng nghiệp đi ra ngoài ăn cơm."
"Vâng."
Đan Đan trở về phòng, đem "Cậu Bé Bọt Biển" ném trên giường, dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống, che miệng, khắc chế cảm xúc.
Không thể khóc.
Tuyệt đối không thể khóc.
Ba cô từ trước đến nay rất lãnh đạm với gia đình này, cô nên phát hiện sớm.
Chuyện hôn nhân giữa hai người xuất hiện những vấn đề cũng không phải ngày một ngày hai, tính ra, "đứa bé" kia cũng đã lớn gần bằng cô, điều này có ý nghĩa gì? Cô thật sự không muốn nghĩ nữa.
Đan Đan lo lắng nhất vẫn là mẹ cô, người cô muốn xin lỗi nhất cũng là mẹ.
Còn chưa tốt nghiệp xong, cô liền cùng Hứa Lương Châu lãnh chứng, tiền trảm hậu tấu*, mẹ sẽ không chịu tha thứ cô, lấy chổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-buong-tha-nguoi/1083517/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.