Hứa Lương Châu nghe thấy cô thét chói tai, cong môi cười cười.
Thời tiết tháng tư rất tốt, gió chiều thổi qua bên tai Đan Đan, những lọn tóc nhỏ bay bay trong gió.
Hứa Lương Châu cố ý chạy loạng choạng, một tay Đan Đan nắm lấy góc áo hắn, cau mày, thấp giọng nói: "Cậu dừng lại đi."
Hắn nói rõ từng chữ, thái độ nghiêm túc, "Không thể."
Đan Đan dùng sức véo thịt trên eo hắn, "Cậu bị bệnh à?"
Cô thể hiện rõ ràng như vậy, theo tính cách cao ngạo của hắn đã sớm bỏ đi, tại sao còn đi vòng trở lại?
Hứa Lương Châu nhe răng trợn mắt nói: "Còn nói nhiều tôi sẽ chạy đến bờ sông, ném cậu xuống đấy."
Đan Đan run rẩy, nắm chặt góc áo hắn.
Hứa Lương Châu bật cười lớn, đồ ngốc này thế mà cũng tin lời hắn nói? Xem ra cô gái này rất dễ bị lừa.
"Cậu nắm chặt thêm đi."
"Không thể." Cô nghiêm trang trả lời, đem hai chữ lúc nãy của hắn trả lại nguyên vẹn.
Hứa Lương Châu nhướng mày, làm bộ muốn thả cả hai tay, "Vậy tôi buông ra vậy."
Đan Đan vội vàng nói: "Đừng đừng đừng." Tính cách này, cô hiểu rất rõ, từ trước đến nay nói được thì làm được.
"Vậy cậu nắm hay không?"
Cô phiền muộn đáp, "Nắm."
* * *
Dọc đường xe chạy như bay, có hương vị của thanh xuân.
Ánh mắt của Đan Đan không tự chủ nhìn người phía trước, ngước mắt vừa vặn có thể thấy rõ sườn mặt hắn, kỳ thật cô không hận cũng không oán hắn, đối với hắn chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Dù là kiếp trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-buong-tha-nguoi/1083512/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.