Đan Đan mở sách vở, cau mày quay lại.
Không thể phản ứng lại hắn, càng phản ứng hắn càng hăng hái.
Hứa Lương Châu cũng không phải người vội vàng, ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ, đôi mắt hắn vừa mới nhắm lại, bạn ngồi cùng bàn đã chọc chọc ngón tay hắn.
Hắn mở mắt ra, không kiên nhẫn.
"Bạn.. bạn cùng học, cục tẩy của tớ.." Nam sinh sợ hãi rụt rè nói.
Hứa Lương Châu khép mí mắt lại, chậm rì rì nói: "Tự nhặt."
Nam sinh cúi đầu, không dám nói gì nữa, bộ dạng kia không phải dễ chọc.
Sau khi Hứa Lương Châu tỉnh ngủ, đã vào giờ học, giáo viên ngữ văn huyên thuyên không biết đang nói cái gì, hắn cũng không thích nghe, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào gương mặt hắn.
Hắn duỗi eo, đứng dậy, kéo ghế dựa, ma sát trên mặt đất tạo thanh âm thực đột ngột.
Rồi thoải mái hào phóng đi ra ngoài từ cửa sau.
Sắc mặt giáo viên rất không tốt, giáo viên trẻ tuổi tính tình không kiên nhẫn lắm, "Đứng lại!"
Hắn quay đầu lại, nhướng mày hỏi: "Lão sư, có việc gì sao?"
Sắc mặt giáo viên chuyển từ trắng sang xanh, "Nếu cậu đi ra ngoài, về sau tiết của tôi cũng đừng học nữa."
Hứa Lương Châu cười khẽ ra tiếng, xoay người, hời hợt nói. "Đã biết."
Hứa Lương Châu lảo đảo lắc lư ra khỏi khu dạy học, cởi áo khoác đồng phục vắt ở trên vai.
Thời tiết tháng tư dần dần nóng lên, bên trong hắn chỉ mang một cái áo chữ T màu trắng ngắn tay, thân hình thiếu niên cao gầy, gương mặt soái khí tuấn lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-buong-tha-nguoi/1083509/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.