Giáo chủ nói muốn mở y quán phẫu thuật thẩm mỹ ở thành Sở Dương, đây là một khu vực phồn hoa, ắt việc làm ăn sẽ tốt hơn so với trên núi.
Tạ thiếu gia cảm thấy yêu cầu đó đơn giản nên đồng ý ngay tắp lự.
Thế là giáo chủ ở lại Tạ gia.
Tạ phu nhân cực kỳ vui mừng, bèn tự chủ trương sắp xếp phòng của giáo chủ ở trong nội viện của Tạ thiếu gia, còn thông báo cho thợ may quần áo của Tạ gia đến tận nhà làm cho giáo chủ mấy bộ đồ mới.
Giáo chủ ngượng ngùng nói, “Không cần phiền phức vậy đâu, ta lớn lên đẹp nên mặc gì cũng được mà.”
Tạ phu nhân không nghe theo, “Ngươi đã vào cửa Tạ gia rồi thì không cần phải khách khí với ta, huống chi về sau ngươi còn phải gọi ta một tiếng mẹ, ta không thể bạc đãi ngươi được.”
Giáo chủ: “…”
Sau khi Tạ phu nhân vui vẻ rời đi, giáo chủ lén hỏi Tạ thiếu gia: “Sao trước kia ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến mẹ kế của ngươi là hoa khôi Sở Dương vậy?”
Vẻ mặt Tạ thiếu gia mù tịt, “Hoa khôi gì cơ?”
Trong lòng giáo chủ lộp bộp một cái, thầm nói không xong rồi.
Dù sao thì công việc trước đây của người kia cũng không vẻ vang gì cho cam, rất có thể đã giấu giếm với cha con Tạ gia, giáo chủ vội vàng cười ha ha cho qua: “Không có gì không có gì.”
Ngày hôm sau Tạ lão gia dẫn Tạ thiếu gia đến Hồng gia nhận lỗi, kết quả vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chenh-venh/2036609/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.