Giáo chủ nở nụ cười, đôi mắt nhìn về phía Tạ thiếu gia sáng long lanh, trông chẳng hợp cạ gì với khuôn mặt râu quai nón cả. Hắn nói: “Lông mày của ngươi được chăm sóc tốt thật.” Tạ thiếu gia sững sờ: “Là ngươi sao?” Trong giọng nói của giáo chủ len lỏi ít nhiều sự oán trách: “Không phải đã bảo rằng đại hôn sẽ mời ta đến uống rượu mừng ư?” Khóe miệng Tạ thiếu gia dần dần giương cao, sự không vui đêm nay bỗng tan thành mây khói, y liên tục tự trách mình, “Là lỗi của ta, là lỗi của ta, khi không quên mất giáo chủ, ta đây sẽ bù lại chén rượu mừng đã nợ ngươi nhé.” Nói xong, Tạ Đại thiếu gia dắt tay giáo chủ, đi thẳng vào cửa lớn Tạ gia. Chỉ để lại gã đánh xe chưa tỉnh táo đứng bên ngoài, gãi gãi đầu suy nghĩ có nên hủy cái đơn hàng này hay không. Trong lòng giáo chủ vui lắm, tự nhủ rằng đêm nay cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon, kết quả vừa qua cửa đã trông thấy già trẻ Tạ gia loạn bát nháo, ai nấy đều chạy đi tìm tân nương tử bỏ trốn. Tiểu nha hoàn liếc mắt thấy Tạ thiếu gia đứng ngoài cửa, bèn lớn giọng hô lên: “Lão gia, thiếu gia về rồi!” Giáo chủ còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một đám người vây quanh mời vào tiền phòng, gặp Tạ lão gia đang thở hổn hển. Tạ lão gia một đêm buồn đến trọc đầu, hai mắt trống rỗng, vỗ đùi nói, “Đêm đại hôn thê tử bỏ trốn, sau này còn mặt mũi nào ra đường gặp người khác đây.” Tạ thiếu gia đau lòng phụ thân trọc đầu, nhưng đã đồng ý với tiểu thư Hồng gia sẽ không bán đứng nàng, đành phải ôm hết cái sai về mình, “Phụ thân, đừng trách nàng, là lỗi của con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]