Kì An Tu khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe, đi được một đoạn, đợi đến khi dừng đèn đỏ, hắn dừng lại xong bỗng nhiên nghiêng đầu tà tà cười, “Em khép chặt chân lại như vậy để làm gì ma? Càng khép chặt càng dễ nhìn ra nha!”
Oanh! Mặt Diêu Nhật Hiên đỏ bừng! Đầu heo này sao lại biết?
Bởi vì hơn người bình thường một bộ khí quan, cơ thể của Diêu Nhật Hiên đương nhiên càng mẫn cảm gấp đôi người thường, cho nên cậu vẫn luôn luôn chú ý không tiếp xúc với người khác quá nhiều, nhưng không biết vì cái gì mà cậu lại đụng phải con heo háo sắc này! Toàn thân cao thấp vô luận làm sao, chỉ cần bị móng heo của hắn đụng tới, thậm chí ngay cả bị ánh mắt của hắn tia trúng thì thân thể của cậu liền không tự chủ được mà sinh phản ứng.
Như bây giờ, chỉ là ngồi ở bên cạnh hắn thôi mà trong cơ thể cậu dường như có một tiểu ác ma quậy phá xao động không ngừng, cậu có thể cảm giác được hạ thân của mình không biết xấu hổ mà đã có phản ứng.
“Sao vậy? Cương lên rồi?” Đầu heo kia còn không biết tốt xấu mà cợt nhả, móng vuốt heo đã đặt lên gốc *** của cậu nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lái xe đi!” Diêu Nhật Hiên thẹn quá thành giận lấy cặp gạt tay hắn ra.
Kì An Tu cố gắng nhịn cười, “Muốn đi tìm khách sạn giải quyết một chút không?”
Ánh mắt nóng rực đảo qua hạ thể của Diêu Nhật Hiên, cậu càng khép chặt hai chân lại, nhưng dường như không thể kháng cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/68913/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.