Đem hai tay cậu gắt gao đặt ở trên đỉnh đầu, Kì An Tu ung dung đánh giá từ trên xuống dưới thân thể trắng mịn như tuyết đang giãy dụa cùng phản kháng lại làm cho hắn huyết mạch sôi sục.
Dưới ánh mắt gian tà của hắn, Diêu Nhật Hiên e lệ nhắm hai mắt lại.
Trên người cậu, còn lưu lại dấu vết xanh tím do hoan ái chưa tan hết, đây đều là ấn ký đêm đó lưu lại.
Kì An Tu rất là vừa lòng đưa tay xoa nắn hai điểm sưng đỏ trước ngực của cậu, rất nhanh liền khiến cho Diêu Nhật Hiên toàn thân run rẩy.
“Không cần…… Ngô…… xin anh …… Không cần……” Khí lực hoàn toàn đánh không lại kẻ này, Diêu Nhật Hiên đành phải cúi đầu cầu xin.
“Không cần cái gì? Là không cần mạnh như thế, vẫn là không cần nhẹ như thế?” Kì An Tu tà ác gia tăng thêm độ mạnh, dẫn theo chút hương vị làm nhục.
“Đau…… Ân…… A!” Diêu Nhật Hiên ứa nước mắt, không chỉ vì đau đớn mà còn vì khoái cảm không thể khống chế.
“Thế này thì sao?” Kì An Tu cúi người ngậm khỏa thù du bên trái, nhẹ nhàng hút vào.
“A!” Không nhịn được mà rên rỉ, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
Liếm hút một lúc thì thân thể phía dưới càng thêm run rẩy kịch liệt, Kì An Tu càng thêm đắc ý, bỗng nhiên dùng răng nanh cắn lên đóa thù du yếu ớt, “Anh bảo em ở nhà đợi anh, vì cái gì lại muốn chạy hả? Đừng nói với anh là em không nhìn thấy tin nhắn đấy!”
Không chạy mới có bệnh a!
Bất kỳ người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/68903/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.