Đoản Tùng lúc trước không gọi là Đoản Tùng, mà là Thanh Tùng.
Tên này thật tốt, thông dụng dễ hiểu, nhưng tại sao lại sửa thành Đoản Tùng ? Tất cả là do một câu trong lúc nhàm chán của một tên văn nhân : Minh nguyệt dạ, đoản tùng cương(đêm nay trăng sáng trên ngọn đồi thông). Từ khi bị thiên tài Mộ Dung Nguyệt đọc được, thế là xuyên tạc thành: Minh nguyệt dạ là hắn làm việc vào ban đêm, đoản tùng hẳn là ở bên ngoài gác.
Cho nên Thanh Tùng thành Đoản Tùng, bụng làm dạ chịu làm bạn với Mộ Dung Nguyệt, khi hắn muốn đi làm chuyện lén lút vào ban đêm thì phải, thành thành thật thật bên ngoài đón gió.
Công việc này tuy rằng thường xuyên bị lão gia thần tự xưng trung thành và tận tâm kia trách mắng, nhưng mà so với bị Mộ Dung Nguyệt ác chỉnh thê lương mà nói, Đoản Tùng vẫn là tình nguyện lựa chọn vế phía trước.
Nói tiếp, Mộ Dung Nguyệt vẫn là rất khôn khéo cũng thực đủ nghĩa khí, xảy ra chuyện tuyệt không bỏ lại thuộc hạ trung thành một mình gánh vác. Hơn nữa lớn lên dưới mí mắt của đám lão hồ li kia, hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, trừ bỏ ngẫu nhiên vài lần bị thất thủ ra, không bao giờ bị bắt quả tang làm chuyện xấu gì.
Cũng như lúc này, ai có thể ngờ được, Mộ Dung Nguyệt thế nhưng đem kẻ ngốc kia, cũng chính là Lý Mộng Hải tùy tiện liền nhét vào trong rương, ngụy trang thành hàng hóa công khai mang về nhà?
Đương nhiên, Đoản Tùng nhất định biết, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102154/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.