Nghe chuyện cũ của Diêu Nhật Hiên, Kì An Tu nhìn cậu, ánh mắt trở nên rất kỳ quái. Giống như tên ăn mày nghèo rớt mồng tơi nhìn viên ngọc quý tỏa ánh sáng lấp lánh trong tủ kính, ký cảm thấy mình không xứng có được, lại nhịn không được mà lén lút nhìn.
Nói qua phần gian nan nhất, phần sau đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Diêu Nhật Hiên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kể tiếp, “Em vào đại học chưa được vài tháng thì xuất hiện phản ứng có thai. Chính là bản thân cái gì cũng không hiểu. Mới đầu nôn nghén thì tưởng chỉ là dạ dày không tốt, cũng không để ý. Sau đó không ói nữa, người bắt đầu béo ra, ha ha, còn tưởng rằng bị mỡ ở bụng.”
Cậu lại giải thích một câu, “Hồi nhỏ em từng đi khám bác sĩ, có giấy chứng nhận tim mạch không tốt, không thể tham gia hoạt động thể dục, cho nên An An mới bình an lớn lên trong bụng. Đến khi hơn bốn tháng, nó bắt đầu động, em mới cảm thấy không đúng, lén tự kiểm tra mới biết là đang mang thai.”
Kì An Tu gần như muốn rơi nước mắt, cắn chặt răng dùng sức nhịn xuống hỏi,“Vậy…..em sao lại để yên? Sao…… sao em không quay về tìm người kia? Có lẽ người đó không…… không phải là người xấu đâu, có khả năng…… người đó đang tìm em, chỉ là tìm không thấy…… dù tìm khắp nơi đều không thấy!”
Sao An Tu lại cho rằng như thế? Diêu Nhật Hiên rất kỳ quái nhìn hắn một cái, “Em trốn anh ta còn không kịp, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102093/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.