Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Kì An Tu mang Tiểu Bình An đi chạy bộ, Diêu Nhật Hiên miễn cưỡng dậy sớm, lấy que thử thai hôm trước, trốn trong toilet kiểm tra.
Hai vạch màu hồng hiện rõ trên que, là minh chứng chính xác cho sự tồn tại của cục cưng trong bụng, Diêu Nhật Hiên lắc lắc đầu, dù bất đắc dĩ cũng đành phải tiếp nhận sự thật này.
Một tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, cậu tặng cho cục cưng một nụ cười thật tươi, “Hoan nghênh con nga! Bé con! Nói cho ba ba, con là con trai hay gái đi nào?”
Cục cưng trong bụng đương nhiên sẽ không trả lời cậu, ngược lại bởi vì sáng sớm dạ dày chưa có gì bỏ vào mà tức giận kêu vang cảnh báo.
Diêu Nhật Hiên cảm thấy một trận ghê tởm, ôm lấy bồn cầu mà nôn khan một trận. Từ sáng vốn chẳng ăn gì nên chỉ nôn ra toàn dịch vị.
Đợi cảm giác ghê tởm đi qua, Diêu Nhật Hiên cũng chẳng còn chút sức lực nào. Lại một lần nữa gục trên giường tiếp tục mê man.
Khi Kì An Tu trở về, chỉ thấy cậu đang ngủ say.
Bức màn dày bên ngoài đã được kéo ra, ánh dương quang sáng lạn xuyên qua tấm màn mỏng màu trắng tà tà chiếu vào lên cần cổ trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng phá lệ điềm tĩnh, khiến cho tâm Kì An Tu đều nhuyễn ra.
Cũng không biết tại sao, hắn đột nhiên phát hiện Diêu Nhật Hiên hôm nay tựa hồ đặc biệt không giống với bình thương, hắn không nói lên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102083/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.