Một tay ôm Diêu Nhật Hiên đang nửa tỉnh nửa mơ, một tay bế Diêu Bình An, Kì An Tu tha cả nhà về nhà họ Kì.
Vừa đẩy cửa đã bắt đầu ồn ào, “Lão ba! Bánh bao được chưa? Sắp chết đói rồi!”
Kì Dân Hạo hai tay dính đầy bột mì liếc thằng con một cái,“Chết đói còn lớn giọng như thế? Không cho mày ăn!” Ngược lại nhìn bé con cười tủm tỉm, “An An đi rửa tay đi, ông đã hấp bánh cho con rồi!”.
“Ông thật tốt!” Diêu Bình An như con chim nhỏ nhảy lên hôn lão Kì một cái thật kêu, sau đó mới đi rửa tay.
Kì An Tu đẩy nhẹ Diêu Nhật Hiên một cái, cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt, lỗ tai kịp chỉ nghe An An gọi ai đó là ông, cậu cũng buột miệng kêu, “Cháu chào ông!”
Mọi người đều phá lên cười.
Kì Dân Hạo nhìn đôi mắt gấu mèo của cậu, rõ ràng là ngủ không đủ, hai gò má Kì An Tu cũng hơi hóp vào, nhất thời hiểu lầm bọn họ buổi tối phong lưu vô độ. Thấy An An không ở đó, nhướng mày giáo huấn,“Còn trẻ tham hoan cũng nên tiết chế! Ở đây còn có con nít đó, coi bản thân biến thành bộ dáng gì rồi?”
Mặt Diêu Nhật Hiên đỏ bừng, quẫn hận không thể đào lỗ mà chui xuống.
Kì An Tu vội vàng biện giải, “Không phải như thế! Tối hôm qua con đi uống với khách, tới ba giờ mới về. Tiểu Hiên lo lắng, cứ luôn chờ con, buổi sáng mới ngủ được một lát, mà An An lại nhớ ba, cứ đòi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102081/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.