Kì An Tu tựa vào bên giường, lấy ra một quyển sách đồng thoại, đem Tiểu An An ôm vào trước ngực, kể chuyện cổ tích cho bé nghe.
Ánh đèn màu da cam ấm áp rọi xuống người hắn, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia càng thêm nét mị hoặc, giọng nói trầm trầm tràn ngập từ tính, Diêu Nhật Hiên đứng bên cửa nhìn lén, hoảng hốt nhìn hết thảy, có một loại cảm giác đẹp đến phi tự nhiên, dường như đang ở trong mộng, làm cho người ta không tự chủ được mà trầm mê.
Tiểu An An rất nhanh liền ngủ say, Kì An Tu cẩn thận rút tay ra, đặt đứa nhỏ nằm ngay ngắn, tắt đèn, quay ra liền thấy Diêu Nhật Hiên không kịp trốn, sửng sốt một chút, rồi mới nhíu mày tà tà cười lên.
Diêu Nhật Hiên vừa thấy vẻ mặt hắn, lập tức liền khẩn trương lên,“Anh…… anh đừng lại đây……”.
“Suỵt!” Kì An Tu ra dấu im lặng, chỉ chỉ Tiểu An An, rồi mới thừa dịp Diêu Nhật Hiên thoáng mất phòng bị, kéo cậu vào phòng tắm, giam cầm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm, “Em mặc thành như vậy, là tính dụ dỗ anh à?”
“Ai mà thèm……” Diêu Nhật Hiên đỏ mặt.
Phía sau là vách tường kiên cố, trước mặt là khuôn ngực rộng lớn, ngay cả hai sườn đều là cánh tay cứng cáp, căn bản không đường thối lui. Mà bức tường trước mặt kia từng chút từng chút áp sát trong khi cậu ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có. Sợ khi chạm phải cơ thể nóng rực kia, sẽ thiêu cháy.
Hơi nước trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chem-khong-dut-dich-ham-tru-trao/2102065/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.