39.
Nói chuyện với Đường Lý đương nhiên là tan rã trong không vui.
Đường Lý cảm thấy mình thật sự không thể trao đổi thêm được nữa, cầm hợp đồng lên phất tay bỏ đi. Khương Mặc ngồi đó một mình một lúc, uống cà phê xong mới chậm rãi đeo túi xa ngoài đón xe.
Đến bến xe, anh mua vé gần nhất rồi lên xe. Anh ngồi ở vị trí bên cửa sổ, bên cạnh là một ông chú vừa lên xe đã bắt đầu gọi điện thoại. Khương Mặc lấy tai nghe từ trong túi ra nghe nhạc Chopin, ngây ngẩn nhìn phong cảnh bên ngoài. Trời đầy mây.
Khi đến nơi Lê Lý, Khương Mặc và hai cô gái lên đại một chiếc xe dù ở bến xe, đều là đi cổ trấn. Khương Mặc nghe họ nói chuyện phiếm, lái xe nói nhiều, hỏi có phải họ tới chơi không, còn giới thiệu mấy chỗ nên đi. Hai cô gái kia cười nói đến đây vẽ ký họa, thả lỏng tâm trạng. Nghe người khác nói chuyện một lúc, anh cầm điện thoại lên nhìn, sóng yên biển lặng, Thẩm Triều Văn không nhắn gì cho anh. Ừm, rất có kiên nhẫn.
Đến nơi, xuống xe. Khương Mặc đeo túi đứng ở cổng cổ trấn mở bản đồ ra xem mấy lần, sau khi chắc chắn anh mới đi thẳng vào. Anh đã đến đây mấy lần nên cũng có chút ấn tượng với đường xá, nhưng ở đây nhiều ngõ, nếu là người có cảm giác phương hướng không tốt vào đây, hẳn là đi chưa được bao nhiêu đã thấy choáng.
Đây là dạng cổ trấn Khương Mặc thích, không nổi tiếng như Ô trấn Chu Trang, không đông du khách, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cheers/476984/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.